Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường ngày, xuống bếp nấu đồ ăn sáng xong chạy vào phòng tắm, sau đó ra ngoài vẫn thấy người đàn ông ngủ say trên giường. Xem ra đã lâu anh không được ngủ một giấc ngon nên giờ đang ngủ bù đây mà. Dù không đành lòng nhưng tôi vẫn phải gọi Jungkook dậy vì sắp đến giờ anh đi làm rồi.
LisaChồng ơi, anh dậy đi! Rửa mặt mũi rồi xuống ăn sáng, còn phải đưa Nari đến trường nữa.
Jung_kookNgọt ngào quá. Vợ anh hôm nay gọi chồng ơi cơ mà.
LisaAnh không thích nghe như thế hả? Vậy từ giờ em không gọi nữa.
Jung_kookchết anh cũng muốn nghe điều ngọt ngào ấy của em đó chứ. Nó như tiếp thêm năng lượng cho anh sau một ngày dài vậy đó.
LisaVậy chồng mau dậy đi. Em đi xem con thế nào đây.
Trong bữa sáng Jungkook nói mẹ chồng trông con giúp tôi, tôi không biết anh tính dẫn tôi đi đâu nữa. Không phải làm chuyện xấu đó chứ. Nếu thế thì điên thật.
Vả lại mẹ chồng đến chơi có vài ngày mà bắt bà trông cháu thì chẳng phải con cái hư đốn quá rồi sao. Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, tôi lên tiếng.
LisaEm đâu có bận gì. Lẽ ra chúng ta dẫn mẹ đi chơi trước khi mẹ về với bố kìa. Anh sắp xếp công việc đi rồi chúng ta đi chơi. Con xin lỗi mẹ nhiều ạ.
Mẹ chồng cười hiền. Tối qua thấy hai vợ chồng con trở về nhà tốt đẹp bà đã rất vui mừng, nay con dâu lại dậy sớm nấu bữa sáng ngon thế này thì bà còn mong gì hơn.
MẹKhông sao. Hai đứa bận thì cứ đi đi. Mẹ cũng muốn ở nhà với hai đứa nhỏ hơn. Nari phải đi học thôi nhỉ, không cháu gái bà giỏi lắm khi giúp bà trông em đó.
NariNari sẽ học sớm về phụ bà.
thế tôi bị Jungkook kéo ra ngoài. Chúng tôi đưa Nari đến trường, sau đó tôi gọi điện về nhà nhờ mẹ đến phụ mẹ chồng, tôi là mẹ của chúng có nhiều lúc còn sốt cả vó lên khi chúng đồng thời khóc. Dĩ nhiên tôi không phải lo mẹ chồng không chăm sóc được cho cháu nhưng một mình vất vả, hơn nữa hai bà chưa có thời gian đi chơi với nhau nên tôi đang tạo điều kiện cho hai thông gia thôi.
Xong xuôi tôi mới quay sang Jungkook hỏi.
LisaAnh định đưa em đi đâu mà để mẹ trông con cho mình chứ? Làm gì cũng phải bàn bạc với em trước chứ.
Jung_kookĐến chỗ của vợ chồng Aron.
LisaTự nhiên đến đó làm gì? Có chuyện gì à?
Vợ chồng họ không đến chơi thì thôi cớ sao tôi và anh lại đến đó. Đâu phải rảnh quá không có việc làm, nói không chừng hai người đó còn chẳng ở nhà ấy chứ.
Tôi rất kiên nhẫn nghe Jungkook nói lý do.
Jung_kookAron gọi cho anh bảo Jisoo đi khám được chẩn đoán vô sinh, cô ấy tự nhốt mình trong nhà không cho ai vào cũng chẳng ra ngoài.
LisaSao lại như thế được.
Jung_kookChúng ta đến đó mới biết được.
Thật tình sao chuyện đó lại xảy ra với cô ấy được. Tôi không hiểu khi nghe tin đó Jisoo đã tuyệt vọng tới mức nào, cô ấy đã mong chờ được làm mẹ bao nhiêu, giờ lại nghe được tin dữ đó. Ông trời quá bất công với vợ chồng cô rồi.
Tới nơi tôi thấy Aron đứng ngồi không yên khi anh nhìn thấy tôi thì cho tôi biết rõ chuyện hơn, anh hi vọng tôi có thể khuyên Jisoo ra ngoài, hoặc ít nhất đừng có nản lòng. Tôi hiểu tâm trạng của Aron chỉ biết an ủi anh.
LisaTôi sẽ cố hết sức, anh ngồi xuống nghỉ ngơi đi. Chuyện đâu cũng có cách giải quyết của nó thôi.
Sau đó tôi ra hiệu cho Jungkook đưa Aron ra ngoài hít thở không khí. Tôi đến gần cửa nói vọng vào trong.
LisaJisoo là tôi đây, cô mở cửa cho tôi với.
LisaTôi đến tận đây cô vẫn không mở cửa nữa à. Có chuyện gì cứ nói với tôi đi, tôi sẽ như người rơm nghe cô nói.
LisaJisoo, cô tính không mở cửa cho tôi thật đó hả? Tôi lật tung nhà cô để tìm chìa khóa đó.
Tôi nói sắp đứt hơi mà người bên trong chẳng có động tĩnh nào. Có khi nào cô ấy ngất ở trong đó rồi không?
Tôi uống ngụm uống lại tiếp tục một mình đối thoại.
LisaTôi biết cô buồn đến mức nào, tôi cũng biết cô mong có con đến đâu, nhưng Jisoo à, dù chuyện có thế nào cô cũng hãy mạnh mẽ lên, cô không chỉ có một mình mà cô còn có Aron và chúng tôi ở cạnh nữa. Còn hai đứa con nuôi nhớ cô lắm đó. Cô không thể gục ngã một cách dễ dàng như thế được.
LisaLúc nãy tôi vừa tới thấy Aron đầu tóc rối rắm, cả người phờ phạc. Cô đau bao nhiêu anh ấy đau bấy nhiêu. Cô có thể vì anh ấy mà cố gắng không?
LisaCô tính cứ cho tôi độc thoại thế này mãi à? Không phải chứ? Cô không nể mặt tôi thì cũng phải nể mặt Jungkook chứ. Dù sao hai người cũng là bạn từ thời cởi chuồng rồi mà.
Tôi đợi thêm lúc nữa vẫn không thấy động tĩnh gì, khi tôi sắp từ bỏ thì cửa được mở ra. Đầu tiên tôi thấy là đôi mắt Jisoo sưng húp cho thấy cô đã khóc rất nhiều, gương mặt mệt mỏi không có chút sức sống.
Bây giờ tôi chỉ biết cho cô ấy một cái ôm.