Tổng Tài Đại Nhân Kết Hôn Với Em Đi
  • Lisa
    Lisa
    Nếu không nói được đừng ép bản thân.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Anh xin lỗi vì lúc mẹ con em cần anh nhất anh lại không được ở cạnh em.
  • Lisa
    Lisa
    Anh thấy mình nói ra câu này còn có ích gì sao? Mọi chuyện cũng đã diễn ra, có cứu vãn cũng không thể nữa.
  • Jungkook không chấp nhận được, anh biết bản thân sai nhưng không có cách nào từ bỏ vợ con anh cả. Anh vươn tay ra nắm tay vợ, nhưng đổi lại cô né tránh cái nắm tay của anh.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em có thể hận anh nhưng xin em hãy vì con hãy cho anh thêm một cơ hội nữa.
  • Lisa
    Lisa
    Đừng lấy con ra để nhận sự thương hại của tôi. Lúc anh sắp làm anh có nghĩ đến chuyện này không?
  • Tôi gào lớn. Anh hoàn toàn không có quyền đem con ra để nói với tôi. Khi anh vui chơi cùng người phụ nữ khác anh có nghĩ đến hậu quả như bây giờ. Chưa kể tôi đã cho anh một cơ hội và anh không biết trân trọng, giờ phút này tôi cũng không còn gì để lưu luyến nữa.
  • Cứ vậy tôi cùng các con về ngoại. Mỗi ngày Jungkook đều đến nhưng tôi biết anh chỉ đang cố gắng làm tròn trách nhiệm thôi. Một khi đã có gì đó bên ngoài thì khó có thể dứt ra được.
  • Sau hôm đó tôi không tiếp xúc với anh nhiều. Nói đúng hơn thì tôi né tránh những lúc anh đến.
  • Tôi, không muốn nhìn thấy mặt anh.
  • Đã canh giờ lúc anh về rồi mà vẫn chạm mặt, thay vì như anh có thái độ niềm nở thì tôi lại chẳng thấy vui như anh chút nào.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em vừa đi đâu về vậy?
  • Suy nghĩ kỹ thì anh là bố của các con tôi nên tôi không muốn trả lời cũng nhắm mắt nhắm mũi để giao tiếp.
  • Lisa
    Lisa
    Mua chút đồ.
  • Khi tôi lướt qua người anh để vào nhà bước chân dừng lại, quay đầu nói tiếp.
  • Lisa
    Lisa
    Anh chờ tôi một lát.
  • Jungkook có chút mong chờ không biết vợ anh định đưa gì cho anh nữa, nhưng khi thấy cô đưa ra tờ giấy có ba chữ "đơn ly hôn" thì sắc mặt anh trở nên u ám, anh biết vợ sẽ không tha thứ cho anh nhưng không nghĩ đến bước đường này.
  • Tôi nhìn thấy biểu hiện đó của anh có chút không nỡ nhưng không có nghĩa tôi thay đổi quyết định của mình. Một người cái gì cũng muốn sớm muộn cũng mất tất cả. Tôi lại là người ưa sạch sẽ không muốn dùng chung đồ với người khác, ngay cả khi anh chạm vào người tôi cũng cảm thấy ghê tởm, vậy nên tôi chấp nhận buông tay trước.
  • Lisa
    Lisa
    Tôi ký rồi đó, anh ký vào đi.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em phải làm tới mức này sao? Anh có thể nghe theo em mọi chuyện, nhưng riêng chuyện này anh không thể để em quyết định được.
  • Jungkook nghiến răng nói từng chữ, anh có lỗi với mẹ con cô nhưng không có nghĩa phải ly hôn, anh không cho phép điều đó xảy ra, hoàn toàn không.
  • Thái độ của anh càng như thế tôi càng phải ly hôn cho bằng được.
  • Lisa
    Lisa
    Tôi không còn cảm giác gì với anh nữa, cũng không muốn dây dưa với anh. Coi như tôi đang làm phúc tác thành cho hai người đi.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em đang nói luyên thuyên gì vậy chứ? Tác thành cho ai?
  • Đang thử sức nhẫn nại của tôi hay gì đây. Biết rõ tôi đang nói anh với ai mà, cho dù làm như vậy anh cũng không nhận được sự tha thứ từ tôi đâu.
  • Lisa
    Lisa
    Ký hay không thì đó là quyền của anh. Tôi vẫn tự mình đơn phương nộp lên tòa.
  • Đến lúc này Jungkook không thể bình tĩnh được mà nắm chặt lấy cổ tay tôi, ép tôi vào tường, ánh mắt anh trở nên băng lãnh.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Em thử nói lại câu đó một lần nữa xem. Anh nhắc lại, anh chưa đi quá giới hạn để đến cảnh giới em phải ly hôn với anh đâu.
  • Lisa
    Lisa
    Anh làm gì tự anh biết.
  • Tôi giãy giụa. Khốn kiếp, anh tức giận cái gì trong khi anh làm như mình trong sáng lắm ấy.
  • Khi tôi thoát ra được tôi như đại bàng dang rộng cánh vội bay đi.
  • Càng nghĩ càng đáng ghét thật. Jungkook như vậy lại dám nắm cổ tay tôi, anh không biết mình bẩn tới mức nào sao mà dám làm thế với tôi chứ. Hại tôi phải cọ tay đỏ lên. Nếu còn có lần sau tôi đảm bảo anh chết chắc.
  • Ai ngờ Jungkook mặt dày mang đồ sang đây, còn nói với bố mẹ muốn ở gần vợ con. Trước mặt bố mẹ tôi không muốn làm to chuyện, sợ ông bà nghĩ nhiều rồi sinh bệnh, vả lại chúng tôi đều lớn rồi không thể cứ có chuyện là mách.
  • Về phòng tôi khóa trái cửa, nói ra những câu nãy giờ kìm nén.
  • Lisa
    Lisa
    Phải làm tới mức nào anh mới hài lòng mà buông tha cho tôi hả? Không phải tôi không cho anh cơ hội, cũng không phải tôi không nghĩ tới con mà đưa ra quyết định đó. Những việc tôi làm đều có nguyên nhân của nó cả. Anh có biết tối đó tôi được đưa vào bệnh viện chậm chút nữa thì con sẽ gặp nguy hiểm không? Anh nghĩ kỹ đi, trong điện thoại tôi gọi đi tôi đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc. Đến cùng anh vẫn không nghe máy, giây phút đó tôi hoàn toàn thất vọng về anh rồi.
14
Chương 114