Tổng Tài Đại Nhân Kết Hôn Với Em Đi
  • Những lời vu khống của chồng làm Lisa thấy tủi thân, có chuyện gì anh phải nói cho cô biết chứ, chưa gì đã mặc định cô là người bày trò, vô duyên vô cớ gây sự với anh rồi.
  • Ừ thì mấy ngày trước không có việc gì làm cô như vậy thật. Nhưng giờ đến cả thở cô cũng thấy mệt, lấy thời gian đâu để gây sự với anh. Chưa kể mấy ngày nay nhiều lúc muốn nói chuyện với anh còn khó huống hồ làm mấy chuyện chẳng giống ai. Chồng làm như kiểu cô không biết điều ấy.
  • Nhìn biểu hiện nghiêm túc của vợ tôi có phần nghi ngờ rằng người kia không phải do cô phái đến. Vậy thì trong mắt người ta anh bị bệnh hoang tưởng sao. Ai bảo cô nhiều lúc bày trò nên tôi mới có suy nghĩ đó chứ. Giờ nói với cô chuyện ấy chắc vợ chửi tôi sấp mặt không có chỗ chui xuống đất mất. Phải tìm lý do để chữa ngượng thôi.
  • Tôi cố gắng tự nhiên hết sức cười nức nẻ.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Chẳng phải em từng nói tìm đại một lý do để cãi nhau sao. Anh làm cú bất ngờ không vợ?
  • Lisa
    Lisa
    Bất ngờ con khỉ khô ấy. Mẹ con em hết hồn hết vía anh có lấy lại được cho không, còn ở đấy mà kêu bất với chả ngờ.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Anh xin lỗi! Trước đây em chẳng kêu anh làm vậy còn gì.
  • Tôi sai rồi vẫn cố tranh luận, chủ yếu để vợ không phát hiện ra điều bất thường từ tôi thôi.
  • Lisa
    Lisa
    Không nói với anh nữa. Tự pha nước mà uống.
  • Nói rồi cô bỏ đi lên phòng. Tôi nhìn theo bóng lưng vợ nhưng trong đầu lại nhớ đến cuộc trò chuyện với cô gái kia. Tôi trở thành kẻ ngốc trong mắt người ta mất rồi.
  • Thôi kệ đi, dù sao cũng chẳng gặp lại đâu. Nghĩ ngợi thêm chi cho đau đầu.
  • Thế nhưng rất nhanh tôi đã bị vả mặt khi đi làm về tạt qua quán mua trà sữa về dỗ vợ. Chuyện vẫn là do hôm qua tôi vô cớ gây sự, cũng may tôi biết vợ thích trà sữa, có cái ăn là hết giận ngay.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Cho tôi mua hai ly trà sữa.
  • Lúc nhìn vào cô bán hàng mới biết đó là cô gái tôi từ chối vì nghĩ đó là người do vợ tôi phái tới để thử lòng tôi. Ai dè tôi bị quê một trận mà không thể nói gì. Xem hồ sơ thì thấy ô kê la đó, còn năng lực thì ai biết thế nào. Mất một người đâu có gì khi tôi có cả dàn đội ngũ nhân viên tiềm năng chứ.
  • Kim Ye Jin nhìn người đàn ông có nhiều tiền nhưng mắc bệnh ảo tưởng thì hơi khó chịu, cô pha trà sữa mà không mở miệng nói câu nào. Lý do của anh ta điên tới mức mà không ai điên nổi.
  • Rất nhanh Kim Ye Jin đặt hai ly trà sữa lên bàn, tôi cũng lấy tiền ra đưa cho cô ấy, nhưng lúc cô nhìn tờ tiền tôi đưa thì giọng nói không vui, ngược lại còn mang vẻ mỉa mai.
  • Kim Ye Jin
    Kim Ye Jin
    Quý khách đi mua trà sữa hay đi khoe tiền mà đưa cho tôi tờ này vậy? Tôi không có tiền trả lại cho anh đâu.
  • Chỉ hai ly trà sữa có bán được hay không cô cũng không thấy quan trọng luôn, nghĩ gì mà đưa cho cô cả năm trăm nghìn won thế chứ.
  • Jung_kook
    Jung_kook
    Cô chưa xem sao biết không có tiền trả lại tôi? Nếu giả dụ không có thật thì tôi để nó ở đây sau đến mua cũng được.
  • Chẳng hiểu sao tôi lại thoải mái nói ra câu này. Lẽ nào vẫn muốn gặp cô gái nói tôi bị bệnh? Vợ tôi còn chưa nói thế. Nghĩ vậy tôi liền để tiền ở đó coi như tiền boa luôn. Không đâu đi dây dưa với người ta.
  • Tuy nhiên Kim Ye Jin lại đuổi theo giả cho tôi số tiền thừa đó. Tôi không đôi co nhưng lên xe nắm tiền đó sang một bên.
  • Cứ tưởng mọi chuyện chỉ có thế, tôi không đến quán đó mua trà sữa, không cần gặp cô gái đó nữa. Ngờ đâu công ty tôi cần một nhà thiết kế có tiềm năng hơn là những người tôi đang có, nhưng mấy người này cứ đi theo lối mòn không có cách nào cứu chữa.
  • Khi tôi đang đau đầu thì một người lấy bản vẽ lên cho tôi xem thử. Những tưởng anh ta là người vẽ chúng nên tôi bảo phác thảo chi tiết thì người đó nói đó là của bạn mình. Tôi có chút tức giận lại có chút ngu người, suy nghĩ cho cùng vẫn là tìm nhân tài về cho công ty, cùng lắm tôi giấu mặt đi là xong.
  • Biết tôi cần người nên Kim Ye Jin làm cao, còn không muốn làm việc ở công ty tôi nữa. Giờ tôi cần người ta chứ người ta không cần tôi nên dù cho với giá nào tôi cũng có được bản vẽ đó cho bằng được, tốn bao nhiêu tôi đều chấp nhận, có được thứ đánh giá còn hơn mấy cái bỏ vào sọt rác.
  • Aron ở đây thì xong việc từ lâu rồi. Cho bạn lấy cấp dưới đúng là thảm họa mà. Giờ nghỉ việc đi theo vợ sướng như tiên, còn người như tôi lúc cần anh ta lại không có cớ để gọi nữa rồi vì giờ Aron đâu còn là nhân viên trong công ty nữa.
  • Cuối cùng vẫn là tự tôi ra tay, dù có bị vả vào mặt cũng gắng chịu. Ai kêu tôi đa nghi, có suy nghĩ vợ làm tới mức đó cơ chứ. Đúng thật là tự làm khổ mình mà.
14
Chương 107