Tình và nhà / Văn Hiệp và Phan Nam
Tình và nhà
  • “Hôm nay đi học có gì vui không?” Phan Nam nói, cùng lúc đó nhảy lên ôm lấy cổ Văn Hiệp.
  • “Hầy, cũng không vui lắm. Nay cô tiếng Anh giao cho nhiều bài lắm, chưa kể tiểu luận của Triết vẫn chưa xong nữa.”
  • Văn Hiệp vòng tay ra đỡ lấy cánh tay Phan Nam, vỗ vào đó mấy cái rồi tiếp tục nói:
  • “Mà em xuống coi nào, nặng quá.”
  • “Anh chê em béo sao?” Phan Nam giở giọng nũng nịu ra nhưng cũng nhanh chóng nhảy xuống đất.
  • Văn Hiệp cười, anh cốc một cái lên trán Phan Nam. Cái cốc không mạnh nhưng vẫn phát ra một tiếng “phốc”. Phan Nam vẫn trưng ra bộ mặt phụng phịu ấy bám dính theo anh, lẽo đẽo trong im lặng.
  • Văn Hiệp và Phan Nam là sinh viên năm ba, là bạn cùng phòng cũng đồng thời là người yêu của nhau. Cả hai biết nhau từ một buổi hội chợ hướng nghiệp năm cấp 3. Năm đó, ở buổi hội chợ Văn Hiệp bị ấn tượng bởi người con trai cao mét tám mươi năm, tóc xoăn tít như bát mì tôm anh hay dùng khi chơi trong tiệm net, da anh ta cũng trắng, trông tổng quan chẳng giống người Việt một chút nào hết. Văn Hiệp vẫn nhớ, năm ấy đám con gái từ lớn tới bé đều phát cuồng khi cái tên này đi ngang qua.
  • Phan Nam nhớ, năm đó có một thằng nhóc nhỏ hơn anh nửa cái đầu, thế mà giờ anh phải cong mông lên và cầu xin mỗi khi bản thân mình có nhu cầu.
  • “Tối nay em muốn ăn gì?” Văn Hiệp vừa hỏi vừa đeo tạp dề vào cổ, sau mỗi buổi học thì việc nấu nướng giúp anh đỡ mệt mỏi hơn nhiều.
  • “Em cũng không biết nữa. Hừm…”
  • Phan Nam treo cái ba lô của Văn Hiệp lên, đột nhiên “ô” lên một tiếng:
  • “Hay hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi?”
  • “Phở à? Hay cơm rang?” Văn Hiệp hỏi.
  • “Em muốn ăn bánh xèo.”
  • “Hôm nay hơi nóng, ăn bánh xèo sợ không phù hợp.”
  • “Thế ăn chè đi?”
  • “Em không sợ tối ăn xong thì đau bụng không ngủ được ư?”
  • “Hừ, anh muốn sao?” Phan Nam chau mày, nhìn Văn Hiệp đang đi từng bước tới bên mình.
  • Văn Hiệp ôm lấy Phan Nam, hôn lên môi anh ta hai cái rồi tủm tỉm cười:
  • “Ở nhà ăn cơm, chán kiểu gạo luộc thì để anh rang lên cho.”
  • Phan Nam thở dài, nói:
  • “Nhưng em muốn ăn chè nữa.”
  • Văn Hiệp suy nghĩ một lúc mới trả lời:
  • “Vậy em ra mua nhé? Tiện mua cho anh thêm mấy chai bia nữa, trong tủ hết mất rồi.”
  • “Thế thôi đúng không?”
  • “Cơm hay phở?”
  • Phan Nam đấm lên bả vai Văn Hiệp một cái khá đau, hờn dỗi nói:
  • “Không còn món gì khác sao?”
  • “Vậy em mua ít bún đi, anh luộc thịt rồi cuốn bún ăn, nhé?”
  • “Có đầy đủ rau để cuốn rồi đúng không?”
  • “Hình như vẫn thiếu xà lách.”
  • “Anh đứng dậy kiểm tra lại đi.” Phan Nam vừa nói vừa đẩy Văn Hiệp ra, anh dùng chân đá đá vào mông tròn lẳn hay gánh tạ trong phòng gym kia vài cái.
  • “Đây đây, em làm gì mà muốn ra ngoài thế?”
  • Văn Hiệp vừa nói vừa uể oải đứng dậy, anh đi tới tủ lạnh, mở ra và nhìn vào cái tủ sáng loáng của mình. Ậm ừ một lúc anh mới quay sang nhìn Phan Nam hỏi:
  • “Chắc mai anh sẽ đi mua thêm rau sống, hiện giờ vẫn đủ cho bữa tối nay của chúng mình.”
  • Phan Nam bật cười, anh đi ra chỗ Văn Hiệp, hôn lên trán anh ấy một cái, vòng tay ôm lấy eo của anh rồi đặt một nụ hôn lên môi Văn Hiệp. Dây dưa môi lưỡi một lúc, Phan Nam ân cần hỏi:
  • “Ổn hơn rồi chứ?”
  • Văn Hiệp dụi đầu vào lòng ngực của Phan Nam, gật nhẹ cái đầu của mình. Đúng thật buồn cười, anh lớn như thế này, là lớp trưởng cũng như là học sinh ưu tú của cái khoa Marketing vậy mà giờ chỉ vì một câu hỏi của cái thằng trông như dân lông bông này mà suýt nữa rơi nước mắt.
  • “Hai đứa… hai đứa…”
  • Tiếng nói phát ra từ cửa phòng vang lên nhanh chóng thu hút sự chú ý của hai chàng trai trẻ tuổi. Văn Hiệp ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc ấy bắt gặp ánh nhìn đầy hoảng hốt của mẹ mình, anh vội nhận thức lại tình hình hiện giờ giữa anh với Phan Nam.
  • “Mẹ…” Văn Hiệp đẩy Phan Nam ra, nhanh chóng chạy nhanh qua chỗ của mẹ mình.
  • “Anh… anh lên Thủ đô rồi làm cái gì vậy?” Bà Hằng - mẹ Văn Hiệp nước mắt giàn dụa đánh lấy đánh để lên người Văn Hiệp.
  • Phan Nam cũng chạy tới bên cạnh Văn Hiệp, anh nắm lấy tay người mình yêu kéo ra sau, thế nhưng thằng nhóm con năm nào còn nhỏ hơn anh nửa cái đầu giờ lại như ngọn núi Thái Sơn, cứ đứng im ở đó chịu đòn từ người mẹ của mình. Phan Nam nhìn sang phía bà Hằng, trông bà nhợt nhạt, giọng nói cũng không còn trong trẻo như những lần trước lên đây nữa. Bà Hằng khóc, khóc dữ lắm.
  • “Hiệp ơi… con ơi là con… Thủ đô đã làm gì con vậy hả Hiệp? Tao phải ăn nói thế nào với bố mày ở quê nhà đây hả Hiệp ơi? Rồi còn hàng xóm… rồi còn bà con nữa… Mày muốn tao phải sống thế nào đây hả Hiệp?”
  • Phan Nam im lặng, giờ phút này anh biết anh không thể kéo Văn Hiệp ra khỏi những lời nói của bà Hằng được. Cứ nhìn mặt của Văn Hiệp là biết, nó mơ hồ, nó lạnh nhạt, ánh mắt của anh ấy thì vô hồn, trống rỗng. Đột nhiên, Phan Nam lao vào ôm lấy bà Hằng, anh ôm chặt lấy bà ấy mặc cho trong lúc giãy giụa, bà Hằng vô tình cào lên khuôn mặt đẹp trai của anh vài cái.
  • Trông thấy một bên góc mặt của người yêu mình xước một mảng to, đỏ ửng và đang sưng vù lên, Văn Hiệp lao tới giữ lấy hai cánh tay của mẹ mình, anh bắt đầu khóc nấc lên:
  • “Mẹ… con xin mẹ… con xin mẹ…”
  • Bà Hằng gục mặt xuống cánh tay của Phan Nam, chợt im lặng bất thường. Nếu không có hơi thở nóng hổi của bà ấy phả vào cánh tay mình, Phan Nam còn định kêu Văn Hiệp gọi xe cứu thương.
  • “Chắc bà ấy mệt quá nên ngất một chút rồi.” Phan Nam ngẩng lên nhìn Văn Hiệp, nhẹ nhàng sờ lên gò má của anh, an ủi nói.
  • Văn Hiệp gật nhẹ đầu, anh ngồi phịch xuống nền đất lạnh toát. Dù là bắt đầu sang hè rồi nhưng gạch ở phòng này vẫn luôn lạnh lẽo như mùa đông vậy. Hơi lạnh từ đất truyền qua lớp quần mỏng bò của Văn Hiệp, lan ra khắp mông rồi chạy lên đầu anh theo các dây thần kinh.
  • “Anh phụ em đưa mẹ về giường đi, đừng ngồi đó nữa không cảm đó.” Phan Nam đứng dậy, tay đỡ lấy hai bên nách của bà Hằng nâng người phụ nữ già yếu ấy lên.
  • Văn Hiệp như một con rô bốt, anh đứng dậy đỡ lấy bắp chân của mẹ mình rồi hai người con trai cao lều khều khiêng một người đàn bà về giường. Chỉnh chăn kín ngực cho mẹ xong rồi, Văn Hiệp mới cùng Phan Nam ra ngoài phòng khách.
  • Cả hai người đồng loạt im lặng, Văn Hiệp chợt nhìn qua cái tủ lạnh của mình, cười chua chát:
  • “Để anh nấu gì cho em ăn.”
  • Phan Nam nhìn đồng hồ treo tường ngay bên cạnh, thở dài trả lời:
  • “Anh nghỉ ngơi đi, để em vào nấu cho.”
  • “Em nấu không ai ăn được đâu.” Văn Hiệp nắm lấy tay Phan Nam khi anh đi ngang qua mình rồi như một nỗi ám ảnh, Văn Hiệp buông tay Phan Nam ra và sợ sệt nhìn về hướng cửa phòng ngủ.
  • Thấy cảnh đấy, tim Phan Nam khẽ nhói một cái như bị ai đó cầm cả túi tăm tình thương đâm mạnh vào. Đau không? Có. Làm gì được không? Không. Bởi, mẹ của Văn Hiệp đang ở đây.
  • Văn Hiệp sinh ra và lớn lên ở một vùng nông thôn phía Bắc Việt Nam, gia đình của anh ấy cũng vậy. Từ nhỏ, Văn Hiệp đã nổi khắp vùng vì trí thông minh của mình, là người đầu tiên trong dòng họ có thể bước chân vào con đường đại học, cũng là gương mặt vàng khi bố mẹ nhà khác nhắc tới. Từ khi còn học lớp 1, dù nhà nghèo nhưng Văn Hiệp luôn dư dả tiền bạc nhờ những cuộc thi cấp trường cho tới cấp quốc gia: anh viết đẹp, vẽ tốt, hát hay, thể thao cũng giỏi, thành tích học tập cao. Không có gì là Văn Hiệp không làm được, từ việc nhà cho tới việc học hay kiếm tiền. Trái lại với anh, Phan Nam là công tử, ngoài cái mác con nhà giàu có bố là người Đức và đẹp mã ra, anh chỉ giỏi mỗi việc ngồi im nhìn Văn Hiệp nấu nướng. Hôm hội chợ hướng nghiệp, nếu không nhờ việc Phan Nam say nắng do đi lại cả buổi và chai nước mà Văn Hiệp đưa ra khi anh sắp ngất giữa sân thì hai người vĩnh viễn ở hai đường thẳng song song, cũng chưa chắc hai người họ sẽ yêu con trai.
  • “Này, ở lại đây với anh đi.” Văn Hiệp nhẹ giọng nói.
  • “Sao?”
  • “Anh muốn em ôm anh.”
  • Phan Nam ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy hai vai của Văn Hiệp, cúi đầu hôn lên má anh rồi hôn lên mắt anh.
  • “Em ở đây với anh rồi, mọi chuyện dù có thế nào cũng sẽ ổn cả thôi.”
  • “Lỡ như… không ổn thì sao?”
  • “Đợi mẹ anh dậy, chúng ta cùng thuyết phục, nhé?”
  • Văn Hiệp lắc đầu nguầy nguậy, mẹ anh là người nhà nông, quanh năm suốt tháng chỉ có trâu bò với phân bón, hàng xóm xung quanh cũng toàn người dị giới, nếu có đồng giới cũng chỉ coi là sự trêu ghẹo của tuổi mới lớn, với lại chẳng có ai đứng ôm hôn nhau trước mặt người khác cả.
  • Ôm hôn nhau…
  • Chẳng lẽ mẹ anh đã xem từ lúc hai người hôn nhau? Chắc vì vậy nên bà ấy mới phản ứng tiêu cực như vậy.
  • “Mẹ anh… không giống mẹ em đâu.” Văn Hiệp nhỏ giọng nói.
  • Phan Nam im lặng, trong lớp anh đúng là có vài bạn xuất thân từ nhà quê và cũng có thành kiến với người có xu hướng tính dục khác người thường, anh cũng không có vấn đề gì với họ vì nếu họ không kiếm chuyện với anh, anh cũng sẽ không đả động tới họ. Nhưng Phan Nam biết, tư tưởng đã có từ lâu thì khó lòng gạt bỏ được chỉ trong một hai ngày, trong ba năm anh với Văn Hiệp ở chung, bà Hằng cũng nhiều lần ghé thăm. Qua vài lần nói chuyện, anh dần có được thiện cảm từ bà ấy, cứ nghĩ mọi chuyện cứ vậy yên bình trôi qua một thời gian nữa rồi hai người họ mới công bố cho bên phía gia đình biết, ấy vậy mà…
  • “Mẹ…” Phan Nam gỡ tay của Văn Hiệp ra, đi nhanh tới chỗ mẹ mình.
  • “Bốp”
  • Một cái tát to tướng vang lên, dấu năm ngón tay in hằn trên má của Văn Hiệp. Phan Nam bật dậy, chạy ngay tới bên cạnh anh rồi quay sang nhìn bà Hằng trong ngơ ngác.
  • “Bác… sao bác? Hiệp là con độc đinh của bác đấy.”
  • “Cậu biết nó là độc đinh của tôi, vậy mà cậu còn lôi kéo nó sa ngã như cậu nữa sao?” Bà Hằng cười, nụ cười của bà ấy vẫn tươi như thường ngày.
  • “Cháu… vâng, do cháu nên Hiệp mới như vậy, nên bác có đánh thì hãy đánh cháu đi.”
  • “Cậu không phải con tôi, tôi không có quyền dạy dỗ cậu. Cậu thành ra như thế này cũng do gia đình cậu quá thoải mái với cậu rồi. Còn Hiệp, mày về quê với tao. Năm ấy lẽ ra tao nên nghe theo bác mày cho mày ở nhà, lên thủ đô học làm gì để rồi giờ thành ra như thế này.” Bà Hằng vừa nói vừa nắm chặt lấy tay Văn Hiệp lôi đi, anh ngẩn ngơ vừa nhìn mẹ mình vừa nhìn người mình yêu thương đang dần cách xa.
  • “Mẹ, mẹ đừng như vậy nữa.” Văn Hiệp đứng sững lại, anh giật tay mình ra khỏi tay mẹ.
  • “Con… mày dám…” Bà Hằng tức điên lên, mặt bà đỏ ửng.
  • “Con lớn rồi, con sẽ tự quyết định được mình.”
  • “Không, mày theo tao về. Tao kiếm cho mày cô vợ, chữa cái bệnh này của mày.”
  • Nghe tới từ “bệnh”, Văn Hiệp chợt thấy buồn nôn. Hóa ra trong mắt mẹ anh, nhu cầu tình cảm của anh chính là một căn bệnh cần phải chữa trị.
  • “Bệnh này chữa không được đâu.” Phan Nam lạnh nhạt nói, trong lúc hai người kia còn đang cãi nhau, anh đã nhanh chóng đi tới chỗ họ và đứng cạnh Văn Hiệp rồi.
  • “Chuyện gia đình tôi, mong cậu đừng xía vào. Nhà tôi không có tiền, có quyền, có thế như nhà cậu, chúng tôi còn phải giữ mặt mũi cho dòng họ.”
  • “Mẹ…”
  • “Mày im, đi về với tao.”
  • Bà Hằng vừa nói vừa kéo Văn Hiệp ra hành lang, anh giãy giụa trong sự sợ hãi, vừa bị kéo đi vừa gọi tên Phan Nam. Cuộc sống của anh, anh không muốn thành như thế này.
  • Văn Hiệp không muốn chút nào hết.
  • Không muốn chút nào hết.
  • “A…”
  • Một tiếng kêu vang lên, Văn Hiệp mở mắt ra. Trước mắt anh, gương mặt bà Hằng hiện lên đầy vẻ hốt hoảng rồi nhanh chóng biến mất. Tới khi định thần lại rồi, Văn Hiệp mới nhận thức được mình đang đứng ngay lan can cầu thang.
  • Mẹ của anh vừa rơi xuống dưới.
  • Phan Nam vừa chạy tới nơi cũng đúng lúc bà Hằng trượt chân ngã xuống dưới qua lan can cầu thang. Nhìn Văn Hiệp quay sang nhìn mình với gương mặt trắng bệch, anh biết việc này sẽ ám ảnh cậu ấy nhiều đêm.
  • “Anh… em… không… anh không giết mẹ.” Văn Hiệp lắp bắp, đúng, anh không làm như thế.
  • Phan Nam vừa bước lên một bước, Văn Hiệp đã giật nảy mình và hét lên:
  • “Không! Đừng tới gần đây!”
  • “Hiệp, anh bình tĩnh lại, là em đây mà. Để em tới ôm anh đi.” Phan Nam nói, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt điển trai của anh.
  • Văn Hiệp lắc đầu liên tục, trong đầu anh bây giờ vẫn luôn là khuôn mặt của mẹ mình trước khi rơi xuống cầu thang. Bên dưới lúc này chợt truyền lên một tiếng hét, Phan Nam biết điều này có nghĩa đã có người thấy cái xác của bà Hằng rồi, anh chạy nhanh tới ôm lấy Văn Hiệp, hôn lên môi cậu ta. Nụ hôn nóng hổi, bao lấy tâm hồn lạnh đi từ hồi nào.
  • “Chúng ta bỏ trốn thôi. Em sẽ lo cho anh.” Phan Nam nói.
  • Văn Hiệp không phản ứng, anh không thể phản ứng trước việc gì nữa. Phan Nam hôn lên môi anh một cái nữa rồi nắm tay anh kéo nhanh về phòng mình. Sau khi ấn Văn Hiệp ngồi xuống ghế sô pha để giữa phòng, Phan Nam căn dặn:
  • “Anh ngồi đây, em vào gọi một cú điện thoại rồi chúng mình đi, nhé?”
  • “Ừ.”
  • “Em yêu anh.”
  • “Anh cũng yêu em rất nhiều.”
  • Thấy Văn Hiệp nhìn mình, hơi gượng cười đáp lại lời yêu, Phan Nam cũng nở một nụ cười ấm áp rồi chạy nhanh vào phòng lấy điện thoại, bấm nhanh số của bố. Đầu dây bên kia đợi mãi mới thấy trả lời.
  • “Bố, con muốn thêm ít tiền, chúng con chuẩn bị đi du lịch.”
  • Cuộc trò chuyện chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút, lúc nào cũng vậy, gia đình của Phan Nam chưa bao giờ nói chuyện với nhau được quá lâu. Lắm lúc, anh thèm khát một cuộc gọi gia đình lâu dài và nói đủ thứ chuyện như Văn Hiệp với gia đình của cậu ta.
  • Như sực tỉnh, Phan Nam chạy nhanh ra phòng khách - lúc này đã không còn một bóng người. Phan Nam cầm chặt điện thoại, bấm nhanh vào số của Văn Hiệp, vừa gọi vừa chạy ra mở cửa. Phòng của hai người nằm trong một ngách nhỏ cuối hành lang vì cả hai đều muốn yên tĩnh, thế nên tới khi ra tới hành lang, Phan Nam mới biết cả một dãy hành lang này đang kẹt cứng người. Dưới sân chung cư cũng bắt đầu có tiếng còi xe công an và cứu thương.
  • Cảm thấy chuyện chẳng lành, Phan Nam ngó đầu nhìn xuống dưới sân. Hai người họ ở tầng 7 nhưng do thị lực tốt nên dù có tối, Phan Nam cũng nhận ra cái thân đang nằm bê bết trong vũng máu ngay trong chậu cây xương rồng cảnh to tướng kia là của Văn Hiệp - người mà anh nguyện làm mọi thứ chỉ để thấy cậu ấy mỉm cười rạng rỡ.
  • Phan Nam run run, anh không dám tin vào mắt của mình. Tự dưng, Phan Nam hận đôi mắt này, tại sao nó lại tinh tường tới vậy?
  • Phan Nam mở điện thoại, bấm số của mẹ rồi gọi. Khác với bố, chuông reo tới hồi thứ hai mẹ của Phan Nam đã bắt máy rồi.
  • “Con trai, nghe bố con nói hai đứa sắp đi du lịch hả?”
  • “Dạ, tụi con định đi đâu đó chơi để trốn buổi kiểm tra.”
  • “Ừ, học vừa vừa thôi không cũng mệt lắm đấy. Biết nghĩ tới việc đi chơi thư giãn là tốt rồi này. Mẹ còn nghĩ tụi con định giam thanh xuân của mình trong mấy quyển vở cơ đấy.”
  • “Haha, mẹ biết đùa thật đấy.”
  • “Thế Văn Hiệp đâu?”
  • “Cậu ấy… ngủ trước rồi mẹ.”
  • “À, chắc do học mệt quá đây mà. Con nhớ bảo cậu ấy nghỉ ngơi đầy đủ, học hành cũng quan trọng đó nhưng sức khỏe quan trọng hơn nhiều đấy.”
  • “Vâng, con biết rồi.”
  • “Con cũng phải vậy đó, biết chưa?”
  • “Dạ. Mà mẹ này…”
  • “Sao thế?”
  • “Con yêu mẹ nhiều lắm.”
  • “Trời ạ, cái thằng này nay còn làm trò sến súa với mẹ nữa sao?”
  • “Con chỉ muốn nói vậy thôi.”
  • Đầu dây bên kia im lặng một lúc, mất chục giây điện thoại sau mẹ của Phan Nam mới nói:
  • “Mọi thứ vẫn ổn đó chứ?”
  • “Dạ, tất nhiên rồi ạ.”
  • “Con là đứa trẻ ngoan, Nam ạ.”
  • Phan Nam cắn chặt môi dưới, cố gắng ghìm lại tiếng khóc đang chờ sẵn ở đầu lưỡi mình.
  • “Mẹ cũng yêu con rất nhiều.”
  • “Vâng. Mẹ… ngủ ngon nhé.”
  • Phan Nam cúp ngang điện thoại, anh không dám nói thêm cũng không dám nghe thêm câu nào từ phía mẹ của anh nữa. Phan Nam đi vào phòng, cởi bộ đồ đang mặc, viết một bức thư cho bố và một bức cho mẹ, sau đó anh lấy bộ đồ trùng tông với Văn Hiệp mặc vào rồi đi ra hành lang trước cửa phòng mình, leo lên rồi gieo mình xuống.
  • “Có người nhảy lầu nữa kìa.”
14
Văn Hiệp và Phan Nam