Tình Yêu Rắc Rối
  • Tên sát nhân, nghe đến nó mọi người thường nghĩ đến những người lớn tuổi mang trong mình đầy sự thì hận, hoặc họ chỉ giết người cho vui, nhưng tên sát nhân này lại là một cậu nhóc nhỏ tuổi nhưng đã dùng cây rìu của mình cướp đi bao mạng người. Ai ai cũng đều tránh xa cậu nhóc ấy, nếu chỉ là lỡ tay làm gì đó thôi thì không biết họ có thể sống sót nổi đâu.
  • Mọi người thường miêu tả tên sát nhân đó có dáng người nhỏ, đầu đội mũ lông có đuôi sọc ra phía sau, còn được gọi là mũ coonskin là đặc điểm nhận dạng dễ nhất, đôi mắt đỏ ngầu khi nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, và một sự máu lạnh không thương tích gì cho nạn nhân của mình.
  • Nhưng cậu bé đó cũng rất đáng thương khi chính đôi mắt khi còn ngây thơ đó đã phải nhìn những người đó thẳng tay đâm chết mẹ mình, đối với một đứa trẻ còn để lại một nỗi ám ảnh lâu dài, đến bây giờ vẫn chưa kết thúc.
  • Trong một căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong rừng, cậu bé sát nhân đang ngồi trong đó cười vui vẻ dùng cây rìu tạo ra những con vật nhỏ đáng yêu.
  • America
    America
    Canada chúng ta đi trường thôi
  • Canada quay lại nhìn một chàng trai hơn cậu bốn tuổi đang đứng trước mặt, đeo kính râm và đưa tay vào túi áo nói bằng giọng có chút trìu mến.
  • Canada
    Canada
    Vâng, anh hai
  • Canada đi đến bên cạnh America và chỉ đứng bên cạnh như thói quen, America đưa tay xoa đầu cậu em trai của mình.
  • America
    America
    Em vẫn...ổn chứ?
  • Đôi lông mày của anh hơi nhíu lại khi nhìn Canada, anh nhận ra Canada vẫn chả thay đổi gì cho dù đã nhiều năm trôi qua, vẫn mắc kẹt trong cái ngày kinh hoàng đó.
  • Canada ngước lên nhìn America mỉm cười nói:
  • Canada
    Canada
    Em không sao, sao anh lại hỏi vậy?
  • America
    America
    Chỉ là nhìn em hơi khác
  • Nói xong câu đó thì là một sự im lặng, America có hơi khó xử nhìn khắp nơi rồi nhớ ra lý do bản thân đến đây gọi Canada.
  • America
    America
    Chúng ta đi thôi
  • America bước đi và Canada đi đằng sau, cậu đã quen mà hình bóng của anh trai mình. Canada luôn vậy, im lặng và đi theo sát em anh trai mình có bị ai làm gì không. Nhưng cũng không vì thế mà mọi người quên mất sự tồn tại của tên sát nhân đó.
  • Canada giống như một cái bóng ma ngoan ngoãn để America điều khiển, America chỉ cần chỉ tay vào người phía trước và nói ra lý do gì đó chính đáng thì cái mạng của họ khó mà giữ được.
  • Tới trường, Canada cứ nép vào người America vì không thấy an toàn nhưng mọi người còn sợ cậu hơn cả cậu sợ mọi người. America thì đưa tay đặt tay lên đầu cậu, vì cách đó mới khiến Canada đỡ lo lắng hơn.
  • America
    America
    Nói mãi rồi, có anh ở đây em cần sợ gì đâu
  • Canada
    Canada
    Vâng
  • Bỗng America dừng lại.
  • America
    America
    Vào lớp của em đi
  • Canada bước vài bước rồi ngoái đầu lại nhìn America, lúc nào Canada cũng vậy, cậu cứ lo lắng không thôi nhưng việc lo lắng ấy không hề ảnh hưởng đến tình hình học tập của cậu.
  • America
    America
    Vào lớp đi Canada
  • Giọng America lúc này trầm xuống có chút khó chịu.
  • Canada
    Canada
    Vâng
  • Canada cúi đầu hiểu được điều đó, vì chả ai có thể kiên nhẫn mãi với một người như cậu được.
  • Canada
    Canada
    Em xin lỗi
  • Canada dứt khoát quay đầu rời đi, nhưng lúc này America lại thấy hơi hối hận với cách hành xử của mình, anh lo cho Canada nhưng cái tính cách ngạo mạn này lại không thể giúp được gì nhiều.
  • Vào trong lớp của mình, ai nấy cũng đều nhìn Canada bằng một ánh mắt sợ hãi, một ánh mắt ghét bỏ vì cái biệt danh mà mọi người hay gọi cậu, chính là tên sát nhân.
  • Canada thường không để ý đến những ánh mắt đó, cậu không quan tâm những ánh mắt đấy mà chỉ quan tâm đến những ánh mắt thù địch đối với gia đình cậu thôi, nếu họ dám làm gì gia đình cậu thì họ sẽ không được sống tiếp.
  • Cậu ngồi xuống bàn của mình và cúi đầu tự trách bản thân là một gánh nặng cho gia đình mình. Canada thường xuyên làm America và ba mình khó chịu, vì cậu luôn mãi không chịu rời khỏi họ mấy bước.
  • Canada
    Canada
    "Gánh nặng! Đồ thừa! Tên sát nhân! Đồ tự kỉ!..."
  • Bao nhiêu ý nghĩ tiêu cực cứ không ngừng hiện lên trong đầu Canada, bao cảm xúc buồn bã, khó chịu, tự tránh cứ lẫn chiếm lấy cơ thể nhỏ bé này không chịu buông.
  • Khi Canada đang chìm sâu vào trong mớ suy nghĩ tiêu cực thì tiếng chuông vào lớp vang lên, Canada đứng dậy y như một cái máy, đầu vẫn cúi xuống không nhìn lên rồi lại ngồi xuống.
  • Giọng nói to dõng dạc vang lên khắp lớp như mọi khi:
  • UN
    UN
    Các em, hôm nay lớp ta sẽ có một học sinh mới
  • Sau câu nói đó, một cô bé đi vào. Đầu hơi cúi và ánh mắt cứ liên tục né tránh mọi người vì còn ngại, cô bé có một mái tóc hai màu vàng và xanh biển. Cái sự rụt rè đó càng làm sự dễ thương và xinh xắn được hiện rõ hơn, khiến ai nấy trong lớp không thể không nhìn chằm chằm được.
  • UN gõ thước xuống bàn làm nay nấy đều giật mình vội vàng bịt miệng mình lại. Giọng nói của UN tiếp tục vang lên:
  • UN
    UN
    Bạn tên là Ukraine, bạn học ở nhà từ khi còn nhỏ, các em hãy giúp đỡ bạn làm quen với môi trường học tập này nhé
  • Cả lớp cũng đồng thanh "vâng ạ", rồi UN lia mắt xuống cuối lớp và thấy chỉ còn một chỗ trống bên cạnh Canada.
  • UN
    UN
    Canada? Canada? Canada!!
14
Chương 1