Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 9.
  • Chẳng lẽ tôi đang bị Tạ Từ Yến gia.m cầ.m sao?
  • Hai tay bị trói, cửa cũng bị khoá trái…
  • Tâm trạng tôi không tốt ngồi lại lên giường: “Hệ thống, cậu có cách nào để thả tôi ra ngoài không?”
  • Không ngờ tới, hệ thống lại vui sướng trả lời: “Ra cái gì mà ra! Ký chủ cô có biết hay không, giá trị hắc hoá của Tạ Từ Yến đã giảm bốn mươi điểm rồi đó!”
  • “Theo tôi nghiên cứu, mỗi lần cô đến gần anh ta, giá trị hắc hóa sẽ giảm đi một ít. Hiện tại thế giới đã không còn nguy cơ bị phá hủy!”
  • Tôi:...
  • Đây là chuyện quái gì vậy?
  • Nói như vậy, nếu tôi rời khỏi Tạ Từ Yến, cậu ấy sẽ lại hắc hoá và nổi điê.n.
  • Trước mắt, tạm thời tôi không thể rời khỏi cậu ấy.
  • Cơ thể của tôi vẫn còn đang nóng ran lên, tôi chỉ có thể hoa mắt chóng mặt, choáng váng nằm ở trên giường.
  • Trước khi rời đi, Tạ Từ Yến nói tôi bị người khác chuốc thuốc.
  • Kỳ quái, đây rốt cuộc là thuốc gì?
  • Vừa tôi, khi tôi và Tạ Từ Yến hôn nhau, nhiệt độ ngay lập tức giảm đi rất nhiều.
  • Nhưng khi cậu ấy rời đi, cơn choáng váng kia lại quay trở lại.
  • Trong cơn khó chịu, tôi trằn trọc nhìn tường, vô tình nhìn thấy một bức tranh.
  • Những đường nét trắng đen đơn giản phác thảo hình ảnh của một chàng trai trẻ.
  • Ngay lập tức tôi liền chú ý đến nó.
  • Đây là bức tranh được Tạ Yến mua với giá mười triệu.
  • Cũng là tám năm trước, tôi tùy ý vẽ ra nó để làm quà cho Tạ Từ Yến.
  • Nó được bảo vệ khá tốt, bức tranh được đặt trong một chiếc khung quý giá, trải qua nhiều năm nhưng vẫn còn sạch sẽ trơn bóng như ban đầu.
  • Nhìn là biết, chủ nhân rất yêu quý nó.
  • Trong lúc tôi đang thất thần thì Tạ Từ Yến đột nhiên mở cửa bước vào.
  • Sắc mặt còn tệ hơn cả lúc ra ngoài, cả người ngập tràn lệ khí.
  • Tôi sửng sốt: Xảy ra chuyện gì vậy?
  • Tạ Từ Yến ngồi xuống bên cạnh tôi, trực tiếp vòng tay qua eo tôi…
  • Tôi sợ hãi: “Cậu làm gì vậy… Ưm…”
  • Nói được một nửa, một viên thuốc đột nhiên bị nhét vào trong miệng tôi: “Đừng lộn xộn, đây là thuốc giải.”
  • Tôi bán tín bán nghi nuốt xuống.
  • Vị đắng truyền đến từ đầu lưỡi, làm tôi khổ sở nhăn mặt lại.
  • Tạ Từ Yến nhận ra điều này, nhân lúc tôi không chú ý, cậu ấy cúi đầu hôn tôi: “Chị, để em giúp chị làm nó bớt đắng.”
  • Tôi sững người.
  • Mãi cho đến khi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, tôi mới giật mình đẩy cậu ấy ra: “Cậu uống rượu à?”
  • Tạ Từ Yến không nói gì.
  • Nhưng ánh mắt không giấu được sự ẩm ướt, nhìn tôi không chớp mắt, giống như một vực sâu không đáy, cám dỗ người ta rơi vào đó.
  • “Chị ơi, vì sao trước đây chị lại đối xử tốt với em như vậy?”
  • Câu hỏi này quá mức đột ngột, làm cho tôi sững sờ tại chỗ.
  • Nhưng Tạ Từ Yến vẫn như trước, cố chấp nói tiếp: “Em đã nghĩ tám năm rồi nhưng vẫn không hiểu được.”
  • “Vào thời điểm em đau đớn nhất, chỉ có chị là người duy nhất đồng ý ở bên cạnh em, bảo vệ em.”
  • “Nhưng tại sao sau khi em trưởng thành, đã có khả năng bảo vệ chị, chị lại lừa em rời đi…”
  • Giọng điệu khi nói câu cuối của cậu ấy có chút run rẩy.
  • “Chị chỉ thích nhìn thấy bộ dạng đáng thương của em thôi sao?”
  • Một lần nữa, Tạ Từ Yến lại để lộ ra bộ dạng hèn mọn của mình, giống hệt như lúc nhìn thấy tôi rời đi năm đó.
  • Lòng tôi không khống chế được mà run lên.
  • Hình như Tạ Từ Yến đã say quá rồi, cậu ấy cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng cọ cọ lên hai má, ngoan ngoãn giống như một chú cún con: “Nhưng không quan trọng nữa. Mặc kệ chị coi em là kẻ điê.n hay là một công cụ tiêu khiển, gì cũng được. Em chỉ xin chị đừng rời khỏi em.”
  • Hốc mắt cậu ấy đỏ ửng lên: “Chị ơi, xin chị hãy thương xót em.”
14
CHƯƠNG 9: