Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 8.
  • Khi vừa tỉnh dậy, cả người tôi cảm thấy nóng bừng và choáng váng.
  • Một âm thanh không nhanh không chậm lặng lẽ vang lên ở bên tai: “Chị tỉnh rồi à?”
  • Lúc này tôi mới để ý tới Tạ Từ Yến đang ngồi ở bên giường, nghiêng đầu nhìn tôi.
  • Cổ áo Tạ Từ Yến mở phanh, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng những đường con mượt mà, khiến cậu ấy trông vô cùng tùy ý.
  • Tôi chỉ nhìn thoáng qua mà đầu óc đã trở nên nóng ran, vội vàng rời tầm mắt: “Đây là đâu?”
  • Tạ Từ Yến: “Nhà của em.”
  • “Nhà của cậu?”
  • Tôi ngơ ngác lặp lại: “Cậu đưa tôi đến nhà cậu để làm gì?”
  • Tạ Từ Yến vừa rồi vẫn còn thờ ơ ngồi nghịch cà vạt, nghe thấy thế động tác liền dừng lại một chút: “Chị, chị có quên cái gì không?”
  • Cậu cúi người xuống, mang theo sức lực dịu dàng không thể chống cự, dùng cà vạt trói tay tôi lại.
  • Tôi sửng sốt: “Tạ Từ Yến, cậu đang làm gì vậy?”
  • Theo bản năng tôi muốn giãy giụa nhưng vì sức nóng không thể giải thích được, cả người tôi mềm nhũn, gần như không thể cử động.
  • Dưới ánh đèn mờ ảo, Tạ Từ Yến nhìn chiếc cà vạt trên cánh tay tôi như một món quà chưa được mở.
  • “Chị.”
  • Giọng nói cậu ấy khàn khàn: “Đã năm năm rồi, bao giờ chị mới tặng quà trưởng thành cho em?”
  • Cơ thể tôi lập tức cứng đờ.
  • Quà… trưởng thành?
  • Đây chẳng phải là cái cớ năm năm trước khi rời đi tôi tùy tiện nghĩ ra sao? Không ngờ, Tạ Từ Yến không những coi là thật mà còn nhớ kỹ cho đến tận bây giờ.
  • Tôi có chút chột dạ, nhỏ giọng nói: “Ờ… cái này thì…”
  • Khoé miệng Tạ Từ Yên cong lên thành một nụ cười tươi: “Em biết, chị tốt với em như vậy, nhất định là đang giấu quà ở trong người?”
  • Nói xong, ngón tay thon dài của cậu ấy trượt xuống cổ áo của tôi: “Để em đoán xem, ở đây, ở đây… hay là ở trong đây.”
  • Cả người tôi vốn khô nóng từ nãy giờ, bị trêu chọc như vậy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
  • Tôi giận tím người, túm thẳng cổ áo của Tạ Từ Yến, hung tợn hôn lên: “Ở chỗ này!”
  • Những áp lực, tủi thân, phẫn nộ của mấy năm nay tựa hồ bị tôi phát tiết hết ra.
  • Sau khi nụ hôn hỗn loạn kết thúc, tôi cười xấu xa y hệt năm năm trước: “Chị tặng quà trưởng thành cho cậu rồi đấy, cậu thỏa mãn chưa?”
  • Vốn tưởng rằng cậu ấy sẽ gh.ê tở.m tôi một phen, ai ngờ ánh mắt của cậu ấy càng trở nên thâm trầm, khó đoán hơn.
  • Tạ Từ Yến hô hấp không đều ghé sát vào người tôi, nhẹ giọng nỉ non: “Em còn muốn được thoả mãn hơn…”
  • Thùng, thùng, thùng!
  • Đúng lúc này, tiếng gõ cửa gấp gáp đột nhiên vang lên.
  • “Tạ tổng, ngài có đang ở trong đó không? Có cô Tống Dũ tới nói là muốn gặp ngài.”
  • Tạ Từ Yến bị cắt ngang sắc mặt rất tệ, nhưng sau khi nghe thấy hai tiếng “Tống Dũ”, động tác liền dừng lại.
  • Khóe miệng cậu ấy nhếch lên một đường cong lạnh lùng: “Đúng lúc, tôi cũng đang có chuyện muốn tìm cô ta.”
  • Giọng điệu này không khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
  • Mắt thấy Tạ Từ Yến chuẩn bị xuống giường rời đi, tôi vội vàng khua khua hai cánh tay đang bị trói lại bởi cà vạt của mình: “Đợi đã, cậu quên cái này rồi à? Đúng rồi đó, mau cởi trói cho tôi đi.”
  • Màu đỏ ám muội ở vành tai Tạ Từ Yến vẫn còn chưa tan đi, cậu ấy nở một nụ cười xấ.u xa: “Không được.”
  • Giọng nói như đang dỗ dành một đứa trẻ không hiểu chuyện: “Ở bên ngoài rất nguy hiểm! Chỉ trong tiệc tối ngày hôm nay, chị chỉ mới rời tầm mắt của em có hai phút thôi mà đã bị kẻ khác chuốc thuốc. Vì vậy…”
  • “Chị phải ở bên cạnh em.”
14
CHƯƠNG 8: