Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 7.
  • Sau cuộc đấu giá, tiệc tối bắt đầu.
  • Tôi thay một bộ lễ phục đơn giản, trốn vào trong một góc để tránh đám đông.
  • Đầu tôi vẫn còn đang mơ màng.
  • Lúc ấy, sau khi Tạ Từ Yến phát hiện ra tôi, cậu ấy cũng không làm ra hành động gì quá khích như trong tưởng tượng mà chỉ lạnh lùng rời khỏi sân khấu, quay lại vị trí ngồi ban đầu - chính là ở bên cạnh tôi.
  • Hai chúng tôi đều không nói gì.
  • Nhưng tôi thì như ngồi trên đống lửa, bàn tay đổ mồ hôi vì căng thẳng, sau đó tôi hoàn toàn không thể chú ý đến buổi đấu giá.
  • Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là sau khi buổi đấu giá kết thúc, tôi nên nói gì với Tạ Từ Yến?
  • “Đã lâu không gặp, mấy năm qua cậu sống tốt không?”
  • Nhưng mà cuộc sống của cậu ấy có tồi tệ thì cũng là do tôi gây ra mà.
  • Đầu óc tôi rối bời, cuối cùng cũng nghĩ ra vài phương án chào hỏi.
  • Nhưng buổi đấu giá vừa kết thúc, Tạ Từ Yến liền bị đám con cháu nhà quyền quý vây quanh.
  • Tôi kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, cao ngất thon dài, khí chất kiêu ngạo.
  • Lúc này tôi mới nhận ra, Tạ Từ Yến từ lâu đã không còn là cậu bé tôi gặp năm năm trước.
  • Hiện giờ cậu ấy đã là một doanh nhân nổi tiếng trong giới kinh doanh, chạm tay vào là bị phỏng, nào còn là cậu bé có thể để tôi tùy ý ra lệnh, nói đến liền đến, nói đi liền đi.
  • ………
  • Đứng trong bữa tiệc, âm thanh hệ thống thúc giục tôi vang lên: “Ký chủ, nhiệm vụ của cô là công lược nam chính, không phải là ám sá.t nam chính. Cô trốn ở trong góc như này thì làm sao có thể tiếp cận anh ta?”
  • Tôi đau đầu ngắt lời nó: “Để tôi thong thả thêm chút đã.”
  • Bây giờ, mỗi khi nhìn thấy Tạ Từ Yến tôi liền cảm thấy khẩn trương, tôi không thể tập trung công lược cậu ấy được!
  • Hơn nữa, khi tôi ngẩng đầu lên, Tạ Từ Yến đang đứng giữa đại sảnh, cụng ly với những người thuộc tầng lớp quý tộc và nổi tiếng trong xã hội.
  • Lạnh nhạt thong dong không thể động đến.
  • Tôi và cậu ấy dường như đã không còn cùng đẳng cùng. Tôi thực sự có thể công lược cậu ấy ư?
  • “Xin chào cô Lâm.”
  • Một giọng nói ngọt ngào đột nhiên vang lên bên tai tôi.
  • Lúc này tôi mới tỉnh táo lại.
  • Tống Dũ mặc một bộ lễ phục truyền thống đứng ở trước mặt tôi, mỉm cười nhẹ nhàng.
  • Cô ấy đi thẳng vào vấn đề: “Chúng ta giống nhau, đều là người đi công lược?”
  • Tôi rất ngạc nhiên.
  • Trong nguyên tác, tôi chỉ là một nữ phụ, sự hiện diện gần như là bằng không.
  • Tại sao nữ chính có thể nhận ra tôi?
  • Tống Dũ tựa hồ nhìn ra sự cảnh giác của tôi, cô ấy giải thích: “Chúng ta đều là người đi công lược, khi cô tiến vào thế giới này sẽ có thông báo nhắc nhở. Huống chi, Tạ Từ Yến còn…”
  • Nói được một nửa, cô ấy đột nhiên dừng lại chuyển đề tài: “Chắc hẳn cô đã được nghe qua rồi đúng không, tôi công lược thất bại, thế giới này rất nhanh sẽ phải sụp đổ, vì vậy hệ thống mới phải khẩn cấp đưa cô tới đây.”
  • Tôi do dự gật đầu: “Tuy rằng tôi công lược thất bại nhưng năm năm nay tôi đều ở đây, ít nhiều cũng có một chút hiểu biết về Tạ Từ Yến…”
  • Tống Dũ nâng ly rượu về phía tôi, cười chân thành: “Nhiệm vụ công lược tiếp theo, tôi sẽ giúp cô hoàn thành nó.”
  • Tự nhiên lại có một sự bất ngờ không ngờ tới nhưng dù sao có nhiều bạn bè thì cũng dễ đi hơn.
  • Vì vậy, tôi lịch sự nói cảm ơn, nhận lấy ly rượu uống một mạch, coi như là đã đồng ý liên minh.
  • Tống Dũ nắm lấy cánh tay tôi: “Đi thôi, tôi đưa cô đi gặp mấy người má.u mặt…”
  • Nhưng lời còn chưa nói xong, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
  • Đám đông tản ra thành hai hướng, để lại một con đường rộng mở.
  • Tạ Từ Yến không nhanh không chậm đi về phía tôi: “Bé cưng, chúng ta nên về nhà rồi!”
  • Tôi khờ luôn. Ý gì vậy?
  • Vẻ mặt Tống Dũ cứng đờ: “A Yến, nhưng cô Lâm vừa mới đồng ý đi với tôi.”
  • Tạ Từ Yến lạnh lùng liếc cô ấy một cái: “Tôi và vợ tôi đã năm năm không gặp nhau, hiện tại muốn ở bên nhau một tí cũng phải đợi người ngoài đồng ý sao?”
  • Nghe vậy, sắc mặt của Tống Dũ tái nhợt, mồ hôi ở trên trán chảy xuống: “Không, không cần…”
  • Thấy thế, lòng tôi càng cảm thấy tội lỗi hơn.
  • Rốt cuộc năm năm nay Tạ Từ Yến đã xảy ra chuyện gì nên mới có thể dọa Tống Dũ thành bộ dạng như vậy.
  • Ngay cả nữ chính cậu ấy còn đối xử như thế, nếu đổi lại là tôi, có phải cậu ấy sẽ ám sá.t tôi luôn không?
  • Tạ Từ Yến nhìn tôi vẫn đang đứng bất động, liền đi tới nắm lấy tay tôi: “Đi thôi.”
  • Tôi không dám phản kháng nên đành cứng nhắc đi theo cậu ấy.
  • Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía tôi, Tạ Từ Yến và Tống Dũ.
  • Những người có mặt ở đây đều rất tinh ý, sau khi sửng sốt một hồi, ngay lập tức lên tiếng hùa theo:
  • “Đây là người vợ mà Tạ tổng vừa nhắc tới phải không? Quả nhiên là rất xinh đẹp!”
  • “Váy của chị dâu… Ách, trông thật sự rất đơn giản và tao nhã. Vừa nhìn là thấy cô ấy giản dị, chắc hẳn chăm lo việc nhà rất chu đáo!”
  • “Xa cách nhau năm năm nhưng tình cảm của hai người vẫn tốt như vậy, thật hâm mộ!”
  • Cảm ơn cảm ơn, nhưng nếu không biết khen gì thì có thể đừng khen nữa.
  • Hiện tại sắc mặt của Tạ Từ Yến đang cực kỳ kém, giống như cậu ấy đang có mối thâm thù đại hận sâu sắc với tôi vậy.
  • Nhìn thế nào mà ra “tình cảm tốt đẹp” thế?
  • Trong lúc tôi đang thầm phàn nàn, bỗng nhiên đầu tôi cảm thấy vô cùng choáng váng.
  • Tôi: ?
  • Chân tôi lập tức mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
  • Rất may, Tạ Từ Yến đã nhanh tay lẹ mắt đỡ tôi lại, thuận thế kéo tôi vào trong lòng.
  • Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy mặt của Tạ Từ Yến đang khó coi đến cực điểm, trong đáy mắt tràn đầy lệ khí.
  • Đây là… chuyện quái gì vậy?
14
CHƯƠNG 7: