Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 5.
  • Rõ ràng đó là một tiếng gọi rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
  • Liệu Tạ Từ Yến có nhận ra tôi không?
  • Tôi có nên gật đầu không? Phải nói gì bây giờ?
  • Còn nữa… Phải giải thích thế nào về chuyện rời đi lúc trước đây?
  • Dưới sự căng thẳng tột độ, cổ họng tôi khô khốc đến mức không thể nói lên lời.
  • “A Yến.”
  • Một âm thanh ngọt ngào đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
  • Lúc này tôi mới để ý đến cô gái đang ngồi bên trái mình.
  • Cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng tinh khiết, đường nét mềm mại của chiếc mặt nạ trên mặt càng khiến cô ấy trông dịu dàng hơn.
  • “A Yến, người bán đấu giá đang mời cậu đi lên kìa, đừng thất thần nữa.”
  • Giọng điệu vô cùng thân mật này giống như một chậu nước lạnh, dội cho tôi tỉnh táo hơn.
  • Đây là Tống Dũ.
  • Trong nguyên tác, chỉ có Tống Dũ mới dám dùng hai từ “A Yến” để gọi cậu ấy.
  • Có lẽ, một tiếng “chị” của Tạ Từ Yến vừa nãy, chắc không phải là đang gọi tôi đâu.
  • Dù sao trên mặt tôi vẫn còn một chiếc mặt nạ, chắc hẳn cậu ấy vẫn không thể nhận ra, chỉ có thể là đang gọi Tống Dũ đang ngồi ở bên cạnh tôi mà thôi.
  • Quả nhiên, sau khi nghe thấy lời nói của Tống Dũ, Tạ Từ Yến thản nhiên “ừ” một tiếng, rồi quay đi.
  • Cậu ấy đứng dậy bước về phía sân khấu.
  • Tôi thở phào nhẹ nhõm.
  • Nhưng không hiểu sao trong lúc thả lỏng trong lòng tôi lại xuất hiện một tia mất mát không thể giải thích được.
  • Không được!
  • Đừng nói là công lược Tạ Từ Yến, hiện tại tôi còn cảm thấy áy náy đến mức chỉ một cái liếc mắt của cậu ấy thôi, tôi cũng không thể chịu nổi.
  • Tôi lén lút vỗ vỗ hệ thống, nhỏ giọng nói: “Tôi nhất thiết phải làm nhiệm vụ này sao? Tôi cảm thấy Tống Dũ đang rất cố gắng để hoàn thành nhiệm vụ công lược mà, hơn nữa, Tạ Từ Yến cũng không có dáng vẻ gì là hắc hoá…”
  • Lời còn chưa dứt, hệ thống đã cắt ngang lời nói của tôi: “Ký chủ đừng nói nữa, nhanh chóng làm nhiệm vụ đi! Giá trị hắc hoá của nam chính vẫn đang tăng lên!”
  • Giọng nói của nó khẩn trương đến cực điểm: “Nam chính từ lâu đã lắp đặt thiết bị nổ ở xung quanh địa điểm đấu giá rồi. Chờ đến khi thời cơ tới, cậu ta sẽ ôm bức tranh này cùng mọi người chô.n vùi trong biển lửa!”
  • Tôi vội ngẩng đầu lên, Tạ Từ Yến đang đứng ở trên sân khấu, trước sau như một vẫn giữ một biểu cảm dịu dàng như ngọc, nho nhã lễ độ.
  • Nhưng trong tay của cậu ấy đang chơi đùa với một chiếc bút máy.
  • Trong một khoảnh khắc, hô hấp của tôi đột nhiên trở nên ngưng trệ.
  • Hệ thống nói, chiếc bút kia chính là công tắc của thiết bị kíp nổ, tuyệt đối không thể để Tạ Từ Yến ấn xuống.
  • Tạ Từ Yến thế mà lại dám phô trương hung khí giế.t người của mình một cách trắng trợn ở trước mặt tất cả mọi người.
  • Đúng là một kẻ điê.n!
14
CHƯƠNG 5: