Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 4.
  • “Cái gì?” - Tôi dường như không thể tin vào tai mình nữa.
  • Đã ba năm kể từ khi tôi có một kỳ nghỉ dài, khi tôi đang chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo, thì hệ thống đột nhiên lại nhăn nhó nói cho tôi biết: giá trị hắc hoá của Tạ Từ Yến tăng vọt rồi!
  • Nữ chính công lược thất bại, cốt truyện sụp đổ nghiêm trọng.
  • Thế giới sắp bị kíp nổ.
  • Hệ thống lo lắng, thiếu tự tin nói nhỏ: “Ký chủ, Tống Dũ thất bại rồi, cô phải thay cô ấy đi công lược Tạ Từ Yến.”
  • Tôi:...
  • “Sao cậu không nói sớm cho tôi biết! Bây giờ tôi đã hoàn toàn phản bội cậu ấy rồi, trở về khác nào đi tìm đường chế.t đâu.”
  • Tôi thật không dám tưởng tượng, ngày ấy tôi phản bội Tạ Từ Yến đã làm cho cậu ấy chịu bao nhiêu đả kích, mới có thể khiến cho giá trị hắc hóa tăng vọt như vậy!
  • Bây giờ, tôi lại phải quay trở về công lược cậu ấy một lần nữa…
  • Tôi nhớ lại cốt truyện, tâm lạnh như tro tàn.
  • Năm năm sau, Tạ Từ Yến hiện tại đã hai mươi ba tuổi.
  • Dựa theo sự phát triển của nguyên tác, nói về năng lực, nguồn lực kinh tế, thủ đoạn của cậu ấy bây giờ đã đạt đến mức đỉnh cao.
  • Nham hiểm, tàn nhẫn, cực đoan, cố chấp!
  • Bây giờ bảo tôi đối mặt với cậu ấy thì chẳng khác gì con tép con tôm mà đòi đi đánh đại boss?
  • Tôi ngay lập tức lắc đầu, từ chối hệ thống.
  • Hệ thống khóc đến nước mắt giàn giụa: “Ký chủ ơi, coi như tôi cầu xin cô, thế giới trước đó là do chúng ta chịu trách nhiệm, nếu nó bị phá hủy thì chúng ta cũng sẽ bị xoá sổ!”
  • ….
  • Mãi cho đến khi đã trở về thế giới trước đó, tôi vẫn cảm thấy vớ vẩn không chịu được!
  • Hệ thống nói, hiện giờ Tạ Từ Yến đang tham gia một buổi tiệc đấu giá.
  • Vì thế, tôi liền trực tiếp xông thẳng đến đó.
  • Vất vả lắm tôi mới tiếp nhận được sự thật này, sau khi nhìn qua bốn phía xung quanh, tôi mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đang đeo mặt nạ được thiết kế riêng.
  • Đây là một cuộc đấu giá bí mật của giới thượng lưu.
  • Tôi:...
  • Tất cả mọi người đều đang đeo mặt lạ thì làm sao tôi có thể nhận ra Tạ Từ Yến?
  • Trong lúc tôi đang tức giận phỉ nhổ hệ thống không đáng tin cậy ở trong lòng thì tấm màn đỏ trên sân khấu từ từ được kéo ra.
  • Một bức tranh đang dần dần xuất hiện.
  • Trên bề mặt là một vài nét vẽ qua loa, phác hoạ khuôn mặt đang ngủ của một chàng trai trẻ.
  • Bên dưới bao trùm một không bầu không khí đầy nghi hoặc.
  • Tôi không thể tin nổi mở to mắt nhìn.
  • Đây không phải là một kiệt tác kinh thế hãi tục* nào đó, mà đây chính là bức tranh tôi vẽ Tạ Từ Yến!
  • *Kiểu gây sốc, chấn động.
  • Mấy năm trước, lúc Tạ Từ Yến mới về nhà tôi, đêm nào cậu ấy cũng đau đầu không thể ngủ được.
  • Cậu ấy bị bố mẹ tiêm một lượng lớn thuốc an thần vào người, di chứng ở trong người vẫn không hề thuyên giảm.
  • Vì thế, tôi liền đưa cậu ấy đến bệnh viện truyền dịch.
  • Hằng đêm, tôi đều nhẹ nhàng kể cho cậu ấy nghe những câu chuyện trẻ con ngày xưa hoặc là ngân nga vài bài hát để dỗ cậu ấy ngủ.
  • Theo thời gian, mấy ngày đầu Tạ Từ Yến vẫn còn chống cự nhưng dần dần cũng đã có thể nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
  • Đây chính là bức tranh nhân lúc cậu ấy ngủ, tôi ngồi vẽ ra.
  • Chờ đến khi Tạ Từ Yến tỉnh lại, tôi đưa cho cậu ấy: “Hy vọng sau này, mỗi ngày cậu sẽ đều có được những giấc mơ thật đẹp.”
  • Vành tai thiếu niên hơi phiếm hồng, cong môi nhận lấy bức tranh.
  • Nhưng lại không ngờ tới, thời gian trôi đi, mấy năm sau tôi lại nhìn thấy nó ở trong một buổi đấu giá.
  • Những người ở dưới khán đài hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên là đang không biết bức tranh này có giá trị gì.
  • Không biết là đúng rồi.
  • Đến tôi là người tạo ra nó còn không biết nữa là.
  • “Mười triệu.”
  • Đúng lúc này, một giọng nói thầm thấp, êm tai vang lên.
  • Trong không khí lần lượt vang lên những tiếng thở hổn hển, mọi ánh mắt đều đổ dồn về một hướng.
  • Tôi lập tức cứng đờ.
  • Đợi đã, giọng nói này không phải là của Tạ Từ Yến sao?
  • Và hình như…nó được phát ra từ bên cạnh tôi.
  • Ánh mắt tôi cứng ngắc nhìn về phía người đang ngồi bên cạnh mình.
  • Người đàn ông toàn thân mặc vest, đi giày da đang ngồi tựa vào ghế, khí chất kiêu ngạo mà lạnh lùng.
  • Chiếc mặt nạ bạc càng khiến cậu ấy trở nên thần bí, sức mạnh càng cường đại hơn.
  • Nhịp tim của tôi đột nhiên tăng tốc.
  • Tôi đã nuôi cậu ấy ba năm, tuyệt đối sẽ không thể nhận lầm được.
  • Đây chắc chắn là Tạ Từ Yến.
  • Hoá ra tôi đã hiểu lầm hệ thống, không phải nó không đáng tin cậy mà là siêu cấp đáng tin cậy.
  • Nó cho tôi ngồi hẳn bên cạnh Tạ Từ Yến luôn!
  • Có lẽ vì bộ dạng của tôi trông quá mức khiếp sợ, người đàn ông ở bên cạnh hơi nghiêng đầu, mặt đối mặt với tôi.
  • Trong khoảnh khắc mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt tối tăm và cố chấp kia liền dính chặt ở trên người tôi, nóng như lửa đốt.
  • Giọng nói quen thuộc của cậu ấy vang lên bên tai tôi, vẫn dịu dàng và lưu luyến như trước: “Chị…”
14
CHƯƠNG 4: