3.
Từ đó trở đi, Tạ Từ Yến luôn ở bên cạnh tôi.
Trong nguyên tác, trong ba năm này Tạ Từ Yến phải trải qua rất nhiều âm mưu đen tối.
Cuộc sống đã khiến cậu trở thành một người má.u lạnh vô tình, âm mưu thủ đoạn, cố chấp ngay từ khi còn rất trẻ tuổi.
Vì vậy tôi đã cố ý đi ngược với cốt truyện ban đầu.
Tôi giống như một kẻ phá hoại, giúp Tạ Từ Yến tránh được vô số nguy hiểm ở trong tương lai, bảo vệ cậu ấy thật tốt.
Tạ Từ Yến thay đổi rất nhiều.
Cậu ấy không còn u ám, tối tăm nữa mà dần trở thành một chàng trai siêu cấp dịu dàng, lịch sự, nho nhã.
Mỗi lần nhìn về phía tôi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp luôn hàm chứa ý cười không hề che dấu.
Cậu ấy cứ dùng cái giọng điệu trầm thấp của mình ở bên tai tôi gọi một tiếng “chị”, hai tiếng “chị”, làm tôi tê dại, không thể chịu nổi.
Ký ức dần quay trở lại ba năm sau.
Ánh mắt xa lạ của Tạ Từ Yến lúc chia tay khiến trái tim tôi đập nhanh vô cớ.
Cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào khi bị người thân thiết nhất phản bội?
Phẫn nộ, tuyệt vọng hay là oán giận?
Tôi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, cả người đổ mồ hôi lạnh.
Theo bản năng, tôi đi hỏi hệ thống: “Hệ thống, hiện tại Tạ Từ Yến như thế nào rồi?”
Hệ thống sửng sốt: “A?...A! Cô đang hỏi nam chính ở thế giới trước? Thoạt nhìn trạng thái của cậu ấy không ổn lắm. Cảm xúc của cậu ấy đã bị vỡ vụn không thể khống chế được.”
Trái tim tôi thắt lại, nhưng hệ thống lại an ủi tôi: “Nhưng đây là chuyện bình thường mà. Ở trong nguyên tác có một tình tiết như này: Trong thời điểm đen tối nhất, nam chính đã gặp nữ chính Tống Dũ và được cô ấy cứu rỗi…”
Sau đó, cậu ấy liền yêu Tống Dũ điê.n cuồng.
Vì đã từng bị phản bội nên Tạ Từ Yến cực kỳ không có cảm giác an toàn, thậm chí cậu ấy còn gia.m cầm Tống Dũ một thời gian.
Nhưng cuối cùng, nhờ có Tống Dũ ở bên cạnh bầu bạn, cậu ấy rốt cuộc cũng vượt qua được bóng m.a tâm lý của mình.
Hai người hạnh phúc ở bên nhau cả đời.
Không cần hệ thống phải kể lại, câu chuyện này tôi đã đọc qua nó hàng trăm nghìn lần rồi.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kết cục đã sớm được định đoạt, tôi còn phải lo lắng cái gì nữa?
Nhưng sau này tôi mới nhận ra mình sai lầm biết bao.
Nếu tôi để ý sớm hơn một chút, tôi đã nhận ra trong ánh mắt Tạ Từ Yến nhìn tôi có bao nhiêu là si mê, hưng phấn, thậm chí là bệnh hoạ.n…
Tôi sẽ không ngờ tới, cậu ấy cố ý giả vờ là một tiểu bạch hoa*, chứ cốt từ trong xương tủy cậu ấy từ lâu đã trở thành một tên điê.n phê.
*Ý là kiểu giả vờ vô hại, dịu dàng đồ đó.
Điê.n đến mức, cốt truyện cũng không thể làm ảnh hưởng đến cậu ấy.
Mà cái gọi là kết cục kia, đã sớm đi chệch quỹ đạo từ lâu rồi.