Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 2.
  • Tôi nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Tạ Từ Yến, trong đáy mắt nhất thời dâng lên vẻ đau đớn và điê.n cuồng.
  • Cậu ấy vươn tay ra, tựa hồ như muốn bắt tôi.
  • Ngay sau đó, ánh mắt liền trở nên vô cùng tối tăm.
  • Tôi biết rằng bản thân đã rời khỏi thế giới trong sách.
  • Tôi thở dài một hơi.
  • Mặc dù điều này thật sự tàn nhẫn nhưng dù sao tôi và Tạ Từ Yến từ nay về sau cũng sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, vì vậy trước khi rời đi, tôi đã không ngại cắt đứt hoàn toàn mọi hy vọng của cậu ấy.
  • Như vậy, cậu ấy mới có thể chế.t tâm với tôi, từ nay về sau toàn tâm toàn ý với nữ chính.
  • Nữ chính nguyên tác tên là Tống Dũ.
  • Người cũng như tên, ấm áp chữa lành, là một người thông minh và lương thiện.
  • Đây mới chính là người định mệnh sẽ đồng hành cùng Tạ Tự Yến hết quãng đời còn lại…
  • Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, tôi được nghỉ ngơi ba năm.
  • Nằm ở trên chiếc giường lớn êm ái, từ từ nhắm mắt lại.
  • Tôi phải quên đi đoạn thời gian vừa qua, gạt bỏ những cảm xúc vượt rào không nên có.
  • Như vậy thì mới có thể dành hết tâm trí cho nhiệm vụ tiếp theo.
  • Nhưng vừa nhắm mắt lại, vẻ mặt lúc chia tay của Tạ Từ Yến lại hiện lên ở trong đầu tôi.
  • Hoàn toàn khác với vẻ ngoài ngoan ngoãn thường ngày, trong mắt cậu ấy tràn ngập sự tuyệt vọng và điê.n cuồng.
  • Làm người khác cảm thấy rùng mình.
  • Vẻ mặt này làm tôi nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy.
  • Khi đó, Tạ Từ Yến vừa mới bị bố mẹ ruột bán đi.
  • Chàng trai trẻ tuổi người đầy má.u me nằm trong chiếc lồng sắt tại đại hội đấu giá, trên trán có vài sợi tóc rũ xuống, trông vô cùng cô quạnh và yếu ớt.
  • Mấy vị khách mời ở đấy bàn tán rất rôm rả: “Không biết chủ trì nghĩ gì mà lại đem thằng nhóc sắp ch.ế.t lên đây?”
  • “Hình như bố mẹ nó thiếu tiền cờ bạc nên mới phải bán con…”
  • “Trời ơi, đứa nhỏ này bị thương nặng như vậy, trông thật đáng thương.”
  • “Đáng thương thì đáng thương nhưng nó phải làm sao mới bị như vậy chứ. Để bố mẹ bán đi nhưng vậy, phỏng chừng cũng là cái loại qu.ỷ tha ma bắ.t!”
  • Dưới những ánh mắt khôn khéo ở đây, Tạ Từ Yến giống như một món hàng cũ hỏng, phải chịu rất nhiều những sự phỏng đoán và đánh giá của mọi người.
  • Nhưng khuôn mặt cậu ấy một chút cũng không thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng nâng lên.
  • Giống như đã quen với những loại ác ý này từ lâu rồi.
  • Thời gian trôi đi, vẫn không có ai bằng lòng mua Tạ Từ Yến.
  • Người bán đấu giá sắc mặt ngày càng khó coi: “Nếu không có ai chịu mua thì chúng ta chỉ có thể tiêu hủy nó…”
  • Đúng lúc này, tôi vội vàng chạy tới: “Từ từ, tôi mua cậu ấy!”
  • Sau khi lục tung mọi ngóc ngách gần mười phút, tôi tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm của mình, cuối cùng cũng có thể mua cậu ấy về với mức giá khởi điểm.
  • Vì thế, trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, tôi đưa Tạ Từ Yến về nhà.
  • Cuối cùng cũng cứu được người về rồi.
  • Nhưng vấn đề lại xảy ra, tôi không biết nuôi cậu ấy như thế nào.
  • Bạn nhỏ trông giống như một con sói nhỏ bị thương, cảnh giác đứng ở cửa không chịu vào nhà.
  • Mặc dù, thoạt nhìn cậu ấy không có phản ứng gì nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được hơi thở và ánh mắt cậu ấy vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
  • Tôi bị cậu ấy làm cho cả người không được tự nhiên, chỉ có thể khô khan phát ra một câu thoại quen thuộc: “Xin chào, tôi tên là Lâm Nguyện.”
  • Đối phương vẫn không có phản ứng gì.
  • Tôi hơi xấu hổ nhưng có thể hiểu được.
  • Dù sao, ở trong nguyên tác, Tạ Từ Yếu đã bị chính người thân của mình tra tấn suốt mười lăm năm.
  • Việc cậu ấy cảnh giác cao như vậy cũng là điều không thể tránh khỏi.
  • Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút mềm lòng, ngay cả trong lời nói cũng mang theo vài phần chân thành: “Từ nay về sau, đây chính là nhà của cậu. Ở trước mặt tôi, cậu không cần phải kìm nén như vậy.”
  • Rốt cuộc, Tạ Từ Yến cũng ngẩng đầu lên.
  • Đôi mắt của cậu ấy sâu như mực, nói ra câu đầu tiên trong đêm nay: “Điều kiện?”
  • Tôi lập tức ngẩn người.
  • “Hở.”
  • Tạ Từ Yến cảnh giác nói: “Điều kiện để cô cứu tôi là gì?”
  • Nam chính không hổ danh là nam chính, chỉ nói mấy câu thôi đã làm tôi ê ẩm.
  • Tôi nào có thể nói rằng, vì phải hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống nên mới cố ý tiếp cận cậu ấy.
  • Vì thế, tôi nhẹ nhàng xoa đầu Tạ Từ Yến: “Gọi chị đi.”
  • Lần này, đến lượt Tạ Từ Yến ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”
  • Tôi nói: “Cậu nhỏ hơn tôi, người lớn cứu giúp trẻ nhỏ không phải là chuyện đương nhiên sao, còn cần điều kiện nào nữa?”
  • Khóe miệng tôi hiện lên một nụ cười xấu xa: “ Chỉ cần gọi tôi một tiếng chị, tôi sẽ luôn ở bên cậu, có được không?”
  • Dù sao tôi cũng đã đào hết của cải của mình ra để tiêu sạch thì đổi lại vài câu gọi “chị” của vị lão đại này, cũng không có gì là quá đáng nhỉ?
  • Trong bóng đêm, vành tai của thiếu niên đỏ bừng.
  • Một lúc lâu sau, cậu ấy giống như bị trêu chọc, lúng túng ép ra một tiếng: “Chị.”
  • Tôi cười sung sướng.
  • Nhưng sau này, tôi thực sự vì một chữ “chị” này mà bảo vệ cậu ấy suốt ba năm.
14
CHƯƠNG 2: