Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 1.
  • “Nhiệm vụ công lược đã hoàn thành, cô sẽ sớm được trở về.”
  • Âm thanh lạnh lẽo của máy móc vang lên, linh hồn tôi đang dần dần rút khỏi cơ thể.
  • Nhưng cánh tay của tôi vẫn đang bị ai đó gắt gao giữ chặt.
  • Hốc mắt Tạ Từ Yến đỏ hoe, cố chấp không muốn buông tay: “Chị ơi, chị muốn bỏ rơi em sao?”
  • Giọng nói của cậu ấy run rẩy, mất đi vẻ bình tĩnh trước kia, chỉ còn lại sự hoảng loạn không thể che dấu.
  • Nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Từ Yến như vậy, trong lòng tôi không khỏi nhói lên một cơn đau đớn.
  • Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, trước đó tôi còn hứa sẽ cho cậu ấy một sự bất ngờ.
  • Mới chỉ ba phút trước thôi, Tạ Từ Yến còn đỏ mặt nhẹ giọng nói với tôi: “Cho dù chị chuẩn bị quà gì thì em cũng thích hết.”
  • Trong ánh mắt của cậu ấy tràn ngập tình cảm chân thành và nồng nhiệt.
  • “Sau đêm nay, em sẽ trở thành người lớn. Từ nay về sau, sẽ đến lượt em bảo vệ chị.”
  • Tôi nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
  • Những điều này sẽ không bao giờ có thể thực hiện.
  • Dù sao, từ lúc xuyên vào quyển sách này, tôi đã biết Tạ Từ Yến là nam chính luôn được người khác vây quanh ở trong thế giới này.
  • Còn tôi, chẳng qua chỉ là một công cụ hỗ trợ hình người.
  • Nhiệm vụ của tôi chính là che chở cho Tạ Từ Yến đến lúc trưởng thành rồi sau đó giao cậu ấy cho nữ chính.
  • Mà bây giờ, đã ba năm trôi qua, nữ chính cũng chuẩn bị xuất hiện.
  • Tôi nhất định sẽ phải biến mất.
  • Tôi hít một hơi thật sâu, giả vờ bình tĩnh: “Buông ra.”
  • Tạ Từ Yến bướng bỉnh nói: “Không…”
  • Giọng nói cậu ấy trở nên khàn khàn: “Chị ơi, chị đã nói sẽ không bao giờ bỏ rơi em mà. Chị đã nói…”
  • Cậu ấy lặp đi lặp đi lặp lại mấy từ “chị đã nói”, như thể đang cố gắng bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
  • Tuyệt vọng đến cùng cực.
  • Đúng lúc này, hệ thống có chút lo lắng thúc giục tôi: “Ký chủ, cô phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nữ chính sắp gặp được nam chính rồi, cô không thể ở đây thêm nữa!”
  • Tôi cũng muốn rời đi! Nhưng dù sao Tạ Từ Yến cũng là nam chính, cậu ấy cứ sống chế.t giữ tôi lại làm tôi không thể hoàn toàn thoát ra được.
  • Tôi không thể làm gì…
  • Ngay sau đó, tôi ghé sát vào mặt Tạ Từ Yến.
  • Khoảng cách giữa hai chúng tôi rất gần, tiếng hít thở quanh quẩn ở xung quanh, mơ hồ mà nhẹ nhàng: “Cậu nghĩ bậy bạ gì đấy? Chị sẽ không bỏ rơi cậu đâu, chỉ là chị muốn chuẩn bị cho cậu một món quà bất ngờ vào lễ trưởng thành mà thôi.”
  • Cơ thể Tạ Từ Yến trong nháy mắt trở nên cứng đờ: “Là gì vậy…”
  • Tôi nhẹ nhàng chạm lên tay cậu ấy: “Nhưng mà, nếu cậu đã nóng lòng như vậy thì chị cũng có thể cho cậu xem trước.”
  • Quả nhiên, Tạ Từ Yến không thể giữ bình tĩnh nổi nữa. Vành tai cậu ấy đỏ bừng, lắp bắp nói: “Là, là bất ngờ gì?”
  • Tôi cúi đầu hôn lên tay cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng và ngắn ngủi.
  • Nhưng Tạ Từ Yến lại giống như bị phỏng, vô thức rút lại bàn tay đang tóm lấy tôi.
  • Cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi: “Chị…”
  • Ngay sau đó, ánh sáng vừa lóe lên trong mắt Tạ Từ Yến lập tức bị dập tắt.
  • Bởi vì tôi đã nhân lúc cậu ấy buông tay, hoàn toàn biến mất.
  • Chỉ để lại một câu cuối cùng: “Xin lỗi vì đã gạt cậu.”
14
CHƯƠNG 1: