Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 14.
  • “Đợi đã.”
  • Tôi nhìn Tạ Từ Yến tự ý chạy đến giường của mình cảm thấy hơi nhức đầu.
  • “Nửa đêm sao không ngủ mà còn chạy đến giường của em?”
  • Đã gần một tuần kể từ ngày tôi xác định quan hệ tình cảm với Tạ Từ Yến.
  • Tôi thực sự không thể hiểu nổi.
  • Trước khi hai chúng tôi ở bên nhau, Tạ Từ Yến giống như một yandere, không gia.m cầm thì cũng là nổi điê.n.
  • Nhưng kể từ khi quen nhau, cậu ấy lại trở nên rất ngây thơ, mấy ngày ngủ chung giường với tôi đều đỏ mặt.
  • Ngay khi tôi tưởng Tạ Từ Yến không thích ở chung với người khác thì nửa đêm cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh tôi, làm tôi giật cả mình.
  • Tạ Từ Yến rũ mắt xuống, hơi tủi thân nói: “Em nhớ rõ hồi trước, chị rất thích ôm em ngủ, nhưng bây giờ em đã trưởng thành rồi, chị lại không chịu ôm em?”
  • Cái này làm sao có thể giống nhau.
  • Tôi nhìn vóc dáng cao gầy của Tạ Từ Yến, lâm vào trầm mặc.
  • “Em biết rồi.”
  • “Chị chỉ thích em lúc còn nhỏ thôi.”
  • “Ước gì em vẫn còn nhỏ, có vậy chị mới đồng ý ngủ chung với em…”
  • Không cần phải nói với tôi bằng cái giọng điệu kỳ quái mê người vậy đâu! Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, tôi cảm thấy Tạ Từ Yến nói chuyện có hơi trà…
  • Tôi cố gắng giữ mặt lạnh, giả vờ bình tĩnh: “Đừng nói hươu nói vượn nữa, nói đi nửa đêm tìm em có chuyện gì?”
  • Tạ Từ Yến tựa hồ vẫn còn thương tâm, tự động phớt lờ câu hỏi của tôi, giả vờ đáng thương vô tội: “Mặc dù bây giờ em không có cách nào để làm bản thân có thể nhỏ lại, cũng không có cách nào để làm chị thích em, nhưng em có thể cùng chị sinh em bé…”
  • Tôi: ?!
  • Sao lại trả lời lạc đề thế này!
  • Nhìn thấy khuôn mặt của tôi đỏ bừng, Tạ Từ Yến không nhịn được cười thành tiếng.
  • Sau đó, cậu ấy nghiêm túc nói: “Chị ơi, chị không nhớ hôm nay là ngày gì à?”
  • Tôi ngơ ngác lắc đầu. Ánh sáng trong mắt Tạ Yến liền tối đi vài phần: “Chị chả bao giờ quan tâm em…”
  • Thấy vẻ mặt của Tạ Từ Yến như vậy, tôi không nhịn được chạy đến hôn vào má cậu hai cái.
  • “Lừa anh đó, em thực sự nhớ rất rõ mà, đừng giận.”
  • Trong mắt Tạ Từ Yến hiện lên một tia vui mừng, nhưng cậu ấy vẫn nghiêm túc phòng ngự: “Không giận. Làm sao anh có thể tức giận với em được?”
  • Tôi mỉm cười: “Thật à? Chẳng lẽ anh chưa bao giờ giận em?”
  • “Không có.”
  • “Cái kia…”
  • Giọng tôi nhẹ nhàng hơn một chút: “Lần trước em đi, tâm trạng của anh thế nào?”
  • Rõ ràng không nói là lần nào nhưng cả hai đều hiểu.
  • Tạ Từ Yến giương mắt nhìn tôi, trong đáy mắt lộ ra một mảng chân thành: “Đương nhiên là lo lắng cho em rồi.”
  • Tôi sững sờ.
  • “Ngày đó em đột nhiên biến mất ở trước mặt anh. Ngoài lo lắng, anh gần như đã phát điê.n, còn có thể có cảm xúc gì khác nữa?”
  • Ánh mắt của tôi chợt cảm thấy chua xót.
  • “Nhưng lúc đó em đã nói dối anh, anh không giận em sao?”
  • Thật ra câu hỏi này đã âm ỉ ở trong lòng tôi rất lâu rồi, lâu đến nỗi tựa như nó là một cái gai độc đâm vào tim tôi, làm cho tôi mỗi lần nhìn thấy Tạ Từ Yến đều cảm thấy rất áy náy.
  • Ngay lúc tôi đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời, một cảm giác ấm áp đột nhiên truyền đến mí mắt tôi.
  • Tạ Từ Yến hôn lên đôi mắt đỏ hoe của tôi, âm thanh dịu dàng đến cực điểm: “Không tức giận.”
  • “Cho dù em có nói dối anh hay không, ngay từ đầu em cũng đã là người kéo anh ra khỏi vũng bùn.”
  • “Thật ra, khi em đồng ý đến thế giới này để cứu rỗi anh, anh đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.”
  • Tạ Từ Yến gắt gao cầm tay của tôi, mười ngón tay đan chặt vào nhau: “Chỉ là anh quá tham lam, muốn em cứu rỗi anh cả đời.”
  • Nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống, chỉ là lần này trái tim tôi không còn đau đớn nữa.
  • Thay vào đó là sự chua xót và dịu dàng chưa từng có.
  • Tôi lau nước mắt, nói: “Được.”
  • Vừa nói, tôi vừa nghiêng người để lộ chiếc bánh ngọt tinh xảo giấu ở đằng sau.
  • Tạ Từ Yến ngây ngẩn cả người: “Đây là…”
  • Tôi nhẹ nhàng cắm lên bánh hai mươi tư ngọn nến, chân thành nói: “Tạ Từ Yến, sinh nhật vui vẻ.”
  • “Em chưa bao giờ quên hôm nay là sinh nhật anh.”
  • Tạ Từ Yến thật lâu mới mới khôi phục được tinh thần và dáng vẻ của mình, tôi không nhịn được mỉm cười trêu cậu ấy vài câu: “Sao vậy? Không thích món quà này à?”
  • Tạ Từ Yến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Người đàn ông trưởng thành ở trước mặt được ánh sáng của những ngọn nến chiếu rọi, nét mặt rõ ràng có một chút mơ hồ.
  • Trong nháy mắt, tôi tưởng như đã quay lại vài năm trước.
  • Những tiếc nuối của của buổi lễ trưởng thành năm đó, cuối cùng cũng đã được bù đắp ở thời điểm hiện tại.
  • Thiếu niên mười tám tuổi xuyên thời gian, trong ánh mắt tràn ngập tình yêu mãnh liệt nói với tôi: “Không, anh rất thích nó.”
  • Giây tiếp theo, lại nhẹ nhàng nói: “Cũng rất thích em.”
14
CHƯƠNG 14: