Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 13.
  • Năm Tạ Từ Yến mười lăm tuổi, cậu ấy bị bố mẹ bán đi.
  • Có người ôm một đứa trẻ đứng ở trước mặt cậu ấy, cúi đầu đe dọ.a: “Bảo bối nhìn kìa, hậu quả của việc không nghe lời chính là bị như vậy đấy! Về sau nếu con còn không ngoan, mẹ cũng sẽ bán con đi.”
  • Đứa trẻ nhìn những vết sẹo chằng chịt của Tạ Từ Yến, sợ hãi đến mức bật khóc.
  • Nhưng sắc mặt của Tạ Từ Yến vẫn không chút thay đổi.
  • Cậu ấy không nghĩ đây là một chuyện đáng sợ.
  • Từ lúc được sinh ra, bố mẹ nghiện cờ bạc vẫn luôn ngược đãi và trút giận lên người cậu ấy.
  • Nhưng sau khi phát tiết xong, họ lại ôm Tạ Từ Yến khóc lóc thảm thiết: “Tiểu Yến, bố mẹ thực sự rất yêu con, chỉ là có đôi lúc bố mẹ không thể khống chế được bản thân mình…”
  • Cậu bé Tạ Từ Yến lúc ấy rất hoang mang.
  • “Yêu” chính là chử.i bới đán.h đập sao?
  • Thế thì cậu cũng không cần “tình yêu” ấy, Tạ Từ Yến chỉ muốn được sống sót mà thôi.
  • Vì vậy, dù có bị bán đi thì cũng chẳng sao.
  • Miễn là cậu không cần phải ở bên những người độ.c ác mang danh bố mẹ kia.
  • Vì thế, khi bị những vị khách mời ở dưới khán đài coi mình như một món hàng để đánh giá, chế nhạo, Tạ Từ Yến cũng không có cảm giác gì.
  • Những lời nói này còn chẳng cay độ.c bằng một phần mười những lời mắng chử.i của bố mẹ.
  • Lòng Tạ Từ Yến từ lâu đã nguội lạnh rồi.
  • Thế nhưng, không biết ở đâu ra một cô gái tự nhiên xông lên, nắm lấy tay cậu ấy, hét to: “Tôi mua cậu ấy”.
  • Tạ Từ Yến mở to mắt kinh ngạc.
  • Tại sao cô ấy lại muốn mua mình?
  • Là bởi thấy mình rẻ tiền, dễ sai khiến sao?
  • Nhưng có như vậy thì cũng là bình thường, dù sao đã bị mua rồi thì cậu cũng chính là người của cô ấy.
  • Có kẻ ngố.c nào lại muốn chăm sóc thật tốt cho người mình mua không?
  • Ban đầu Tạ Từ Yến cũng nghĩ như vậy.
  • Nhưng ở chung lâu ngày, Tạ Từ Yến mới phát hiện ra, cô gái này thực sự là một kẻ ngố.c.
  • Cô ấy sẽ nở một nụ cười xinh đẹp, dáng vẻ thoái mái nói: “Gọi tôi một tiếng chị đi, về sau tôi sẽ bảo vệ cậu.”
  • Nhưng khi Tạ Từ Yến thực sự gọi mình là chị, cô ấy lại bị nghẹn mấy lần, thậm chí vành tai còn chuyển sang màu đỏ: “Được rồi được rồi, cứ gọi như bình thường thôi không cần phải hét lên như vậy.”
  • Tạ Từ Yến không nhịn được cười lên thành tiếng.
  • Lần đầu tiên cậu ấy phát hiện ra, thì ra vẫn còn có người có thể đáng yêu như vậy.
  • Nhưng những ngày tiếp theo, cô gái tên “Lâm Nguyện” kia thực sự đã bảo vệ cậu như một người chị gái.
  • Rõ ràng bản thân cô ấy cũng rất khó khăn nhưng vẫn luôn dành cho cậu những điều tốt đẹp nhất.
  • Khi bị đau đầu bởi tác dụng phụ của thuốc an thần, cô ấy sẽ thức suốt đêm đưa cậu đến bệnh viện tốt nhất để chữa trị.
  • Sau đó còn nhẹ nhàng hát một khúc hát ru, vẽ một bức tranh cho cậu.
  • Tạ Từ Yến trong lòng lẩm bẩm cô ấy thật ngố.c nhưng khi cầm bức tranh lại vô cùng cẩn thận, ngay cả vành tai cũng đều đã nóng lên.
  • Đối với một người chưa từng được cảm nhận tình yêu như cậu, chỉ cần một hành động nhỏ thôi cũng đã là liều thuốc độ.c mãn tính, dần dần thấm sâu vào tận xương tủy.
  • Nó còn đáng nhớ hơn cả “tình yêu” mà bố mẹ dành cho cậu ấy.
  • Ngày Lâm Nguyện rời đi, Tạ Từ Yến cảm thấy chính mình gần như đã nghẹt thở.
  • Cảm giác đau lòng lan truyền đến khắp tứ chi và xương cốt khiến cậu cả đêm không thể ngủ được.
  • Cậu không biết bản thân đã làm sai điều gì để Lâm Nguyện rời đi năm năm cũng chưa từng ngoảnh lại.
  • Cậu không biết Lâm Nguyện đã đi đâu, suốt năm năm đều không có một tin tức gì về cô ấy.
  • Tạ Từ Yến đã tìm đến mọi ngóc ngách của thành phố, chỉ trừ ngõ 36 đường Ngô Đồng, cả thế giới đều không còn một dấu vết của cô ấy.
  • Vì thế, cậu ấy thường xuyên chạy đến nơi đó khóc thầm.
  • Như vậy, Lâm Nguyện sẽ xuất hiện, xoa đầu cậu giống như trước đây: “Đừng khóc, không phải là chị đã quay về rồi sao?”
  • Nhưng không.
  • Người cậu ấy chờ được chỉ là một cô gái tên là Tống Dũ.
  • Tạ Từ Yến vốn dĩ không có hứng thú với Tống Dũ, cho đến một lần cậu nghe thấy tiếng hệ thống nói chuyện với cô ấy: “Ký chủ, Lâm Nguyện đã hoàn thành nhiệm vụ.”
  • “Nhất định hiện tại Tạ Từ Yến đang đau đớn như đứ.t từng khúc ruột gan, cô hãy nhân cơ hội này để cứu rỗi Tạ Từ Yến, trở thành ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cậu ấy.”
  • Hai chữ “Lâm Nguyện” vừa được nói ra, Tạ Từ Yến liền dừng bước chân.
  • Sau đó, Tạ Từ Yến và Tống Dũ đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.
  • Không ít người trong giới suy đoán: “Tạ tổng bình thường tính tình rất khó chịu nhưng đây là lần đầu tiên chủ động tiếp cận một người phụ nữ. Nhất định là rất yêu thương đại tiểu thư của Tống gia.”
  • Nhưng chỉ có mình Tạ Từ Yến biết, bản thân chỉ muốn nghe cuộc nói chuyện của hệ thống và Tống Dũ.
  • Tiếp xúc một thời gian, Tạ Từ Yến dần dần biết hết tất cả.
  • Hoá ra, cậu ấy là nam chính của một cuốn tiểu thuyết.
  • Tống Dũ vốn dĩ là vợ của cậu.
  • Còn Lâm Nguyện… cô ấy chỉ là một nhân vật phụ đến công lược cậu, hiện tại đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
  • Trong thời gian đó, chưa bao giờ Tạ Từ Yến cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
  • Thủ đoạn làm việc của cậu càng trở nên má.u lạnh và tàn nhẫn hơn, khiến mọi đối thủ kinh doanh đều phải run sợ.
  • Cho đến một ngày, cậu ấy nghe được âm thanh lo lắng của hệ thống: “Không xong rồi, không xong rồi! Tại sao giá trị hắc hoá của nam chính lại tăng vọt như vậy! Nếu cứ tiếp tục như vậy thế giới này sẽ bị sụp đổ.”
  • “Muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc. Ký chủ, chúng ta vẫn nên gọi Lâm Nguyện trở lại thôi.”
  • Tống Dũ do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng cắn môi đồng ý: “Được rồi… nếu tôi không thể công lược được Tạ Từ Yến thì hãy gọi cô ấy quay trở lại đi.”
  • Không gì có thể hình dung tâm tình của Tạ Từ Yến lúc đó.
  • Sự ngạc nhiên, bất an và điê.n cuồng, tất cả đều đang hòa quyện vào nhau, trong nháy mắt cùng dâng trào ở trong lòng Tạ Từ Yến.
  • Ngày hôm đó, Tạ Từ Yến đã chuẩn bị hai phương án.
  • Nếu Lâm Nguyện không quay trở lại, cậu ấy sẽ ôm bức tranh duy nhất mà cô ấy để lại, tự cho n.ổ tung bản thân. Tự đem chính mình và bức tranh kia biến thành một đống tro tàn, không còn phân biệt được nữa thì xem như cậu và cô ấy cũng đã ở bên nhau.
  • Còn nếu Lâm Nguyện quay trở lại, cho dù xảy ra chuyện gì Tạ Từ Yến cũng sẽ không buông tay.
  • May mắn thay, khi Tạ Từ Yến lấy ra thiết bị tự hủy đã chuẩn bị sẵn, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên: “Đừng nhúc nhích!”
  • Dưới chiếc mặt nạ, khoé môi của Tạ Từ Yến không khỏi nhếch lên.
  • Cô ấy đã quay trở lại…
  • Sau khi tiệc tối kết thúc, Tống Dũ đến tìm Tạ Từ Yến: “A Yến, tôi nghĩ việc cậu bỏ ra mười triệu để mua một bức tranh thực sự là không đáng.”
  • “Là cô làm đúng không?” Tạ Từ Yến lạnh lùng ngắt lời cô: “Cô đem bức tranh của tôi đi bán đấu giá?”
  • Tống Dũ sững sờ muốn mở miệng giải thích.
  • Tạ Từ Yến xoay người rời đi: “Tôi có thể nghe được cuộc nói chuyện của cô và hệ thống, không cần phải gạt tôi.”
  • “Xem như cô và hệ thống cũng đã giúp đỡ tôi một số việc, việc này tôi sẽ không để bụng. Nhưng…”
  • Tạ Từ Yến nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Tống Dũ, giọng điệu lạnh như băng: “Không có lần sau.”
  • Đợi cậu ấy đi rồi, giọng nói của Tống Dũ mới nức nở vang lên ở phía sau: “Tạ Từ Yến, cậu cho rằng cậu sẽ giữ được người chị công lược của cậu sao?”
  • “Người công lược sẽ xuyên qua nhiều thế giới khác nhau. Nếu cô ấy không muốn thì không ai có thể giữ cô ấy ở lại!”
  • “Nếu giá trị hắc hoá của cậu không tăng vọt, thế giới sắp sụp đổ, cậu cho rằng Lâm Nguyễn sẽ đồng ý quay trở lại gặp cậu sao?”
  • Tạ Từ Yến dừng bước chân, hơi thở có chút run rẩy.
  • “Đừng nằm mơ nữa, ai mà muốn công lược một kẻ điê.n cảm xúc không ổn định. Cái thứ mà cậu tưởng là tình yêu, sẽ chỉ làm Lâm Nguyện mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy thật đau khổ mà thôi.”
  • Ngày hôm đó, Tạ Từ Yến đã suy nghĩ rất nhiều và cũng uống rất nhiều.
  • Tình yêu của cậu dành cho Lâm Nguyện là cái lồng hay là gông cùm xiềng xích?
  • Thời điểm Lâm Nguyện bị buộc phải đi công lược cậu ấy, thực sự cảm thấy rất đau khổ sao?
  • Tạ Từ Yến vốn định nhốt Lâm Nguyện cả đời, nhưng tối hôm đó, m.a xui quỷ khiến làm sao lại mở hết tất cả các phòng đã khoá ra.
  • So với không muốn bản thân đau khổ, Tạ Từ Yến càng không muốn làm Lâm Nguyện đau khổ.
  • Vì thế, cậu đã cho cô ấy quyền lựa chọn.
  • Sau khi Lâm Nguyện bị Tống Dũ gọi đi, Tạ Từ Yến một mình đứng dựa vào cửa.
  • Đêm nay dài như vô tận, bóng tối dày đặc đến mức không thể nhìn thấy ánh sáng.
  • Tạ Từ Yến dường như không thể thở nổi.
  • Nếu Lâm Nguyện không trở lại thì phải làm sao bây giờ?
  • Nếu cô ấy lại lừa gạt cậu, tiến vào thế giới mới thì phải làm sao đây?
  • Tạ Từ Yến không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng đó chờ đợi.
  • Đêm rất dài, tựa như sẽ không bao giờ kết thúc.
  • Cũng giống như năm năm trước, bộ dạng của cậu vẫn không thể kiềm chế sự được tuyệt vọng và điê.n cuồng.
  • “Tạ Từ Yến!”
  • Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.
  • Tạ Từ Yến vội ngẩng đầu lên.
  • Lúc này cậu ấy mới nhận ra, trời đã sáng rồi.
  • Lâm Nguyện bước đi dưới ánh đèn chói chang rồi lao vào lòng cậu.
  • Tạ Từ Yến run rẩy, một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại.
  • Lực đạo tăng dần, tựa như muốn khảm cô vào trong má.u thịt của mình.
  • May mắn thay, lần này không giống với năm năm trước.
  • Cuối cùng, Tạ Từ Yến cũng đã đợi được người mình yêu.
14
CHƯƠNG 13: