Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 12.
  • Tống Dũ trầm mặc: “Nếu cô đã không muốn đi thì tôi cũng không có cách nào để ép buộc được cô. Nhưng…”
  • Cô ấy ngước mắt lên nhìn tôi: “Đây là cơ hội cuối cùng để rời đi.”
  • “Trước kia giá trị hắc hoá của Tạ Từ Yến đột nhiên tăng vọt, thế giới này suýt chút nữa bị sụp đổ. Nhưng hiện tại nó cũng đã dần ổn định, muốn rời đi chỉ có một cách duy nhất đó là phải để nơi này xảy ra một biến động lớn.”
  • “Cô phải hiểu rõ, đêm nay thế giới này sẽ được phục hồi hoàn toàn. Nếu cô không đi, cô sẽ mãi mãi phải ở bên Tạ Từ Yến.”
  • Dứt lời, Tống Dũ im lặng nhìn tôi, giống như đang rất chắc chắn tôi sẽ đi cùng cô ấy.
  • Nhưng tôi chỉ chú ý đến một câu nói của cô ấy: “Tại sao nơi này lại là nơi xảy ra biến động lớn nhất?”
  • Số 36 đường Ngô Đồng, đây rõ ràng là ngôi nhà mà tôi với Tạ Từ Yến trước kia đã từng chung sống.
  • Tống Dũ không trả lời.
  • Dưới ánh trăng, tôi thấy hốc mắt của cô ấy hơi phiếm hồng.
  • “Lâm Nguyện, đã có lúc tôi thực sự rất chán ghé.t cô.”
  • Tôi sửng sốt.
  • “Rõ ràng tôi mới là nữ chính được chỉ định, người cứu rỗi cho Tạ Từ Yến đáng lẽ phải là tôi mới đúng, nhưng tại sao cậu ta chỉ vĩnh viễn nhớ thương một mình cô.”
  • “Tôi đã thử rất nhiều cách để cứu rỗi cậu ta giống như trong nguyên tác. Tôi muốn cậu ta có thể mở lòng với tôi. Nhưng dù tôi có làm thế nào cũng không được…”
  • Giọng nói của cô ấy hơi nghẹn ngào: “Tạ Từ Yến đã từng suy sụp rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ cậu ta tìm đến tôi dù chỉ một lần. Thay vào đó, cậu ta lại thường xuyên ôm bức tranh của cô, trốn trong phòng khóc thầm.”
  • “Lúc ấy, tôi giận đến điê.n người, liền đem bức tranh đó đi đấu giá. Cũng không ngờ tới Tạ Từ Yến thật sự dám bỏ ra mười triệu để mua nó về nhà.”
  • “Lúc đó tôi mới nhận ra, có lẽ ngay từ khi bắt đầu, tôi đã không có cơ hội để giành phần thắng.”
  • Từng lời nói của cô ấy như đang hung hăng cứ.a mạnh vào lòng tôi, khiến trái tim tôi trở nên tê dại.
  • Nhất thời, tôi không còn biết mình phải nói gì nữa.
  • “Lúc đó trong lúc nóng giận tôi đã hạ thuốc cô, bây giờ nghĩ lại tôi cảm thấy thực sự rất có lỗi.”
  • Tống Dũ lau khoé mắt, cúi người xin lỗi tôi: “Vì vậy, lần này tôi muốn đưa cô đi chính là để chuộc lỗi.”
  • Nghe xong, tôi trầm mặc một lúc lâu: “Không cần.”
  • Tôi có thể hiểu được cảm giác hệ thống công lược đã bức điê.n một người như thế nào.
  • Tống Dũ bị buộc phải đi công lược người mà cô ấy không thích, còn tôi thì buộc phải rời khỏi người tôi thích.
  • Chúng tôi đều là những người bị nhiệm vụ áp bức, hơn nữa Tống Dũ cũng chưa gây ra tổn thương gì đáng kể cho tôi, tôi cũng không muốn so đo với cô ấy.
  • Hy vọng ở thế giới mới, cô ấy có thể sống đúng với tính cách của mình.
  • Thấy tôi không truy cứu, Tống Dũ dường như rất nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô.”
  • Sau đó, một tia sáng nhàn nhạt loé lên, bóng dáng Tống Dũ dần dần mờ đi.
  • Vào giây phút cuối cùng, cô ấy đột nhiên quay lại nói với tôi: “ Đúng rồi. Vừa nãy còn một điều chưa nói với cô. Sở dĩ nơi này là nơi biến động là bởi vì đây chính là nơi tính tình của Tạ Từ Yến xảy ra biến động nhiều nhất.”
  • Tống Dũ hồi tưởng lại cảnh tượng ngày xưa mình đã từng chứng kiến.
  • Khi ấy, Tạ Từ Yến sống rất lạnh lùng và vô tình với người ngoài nhưng lại ngồi trong căn phòng nhỏ cũ nát này, ngắm nhìn một bức tranh thật lâu.
  • Lâu đến nỗi thoạt nhìn cậu ta giống như một pho tượng.
  • Ngay khi cảm thấy nhàm chán muốn rời đi, cô ấy chợt nhìn thấy những giọt nước mắt không rõ nguyên nhân.
  • Tạ Từ Yến thực sự đã khóc.
  • Cậu khóc không khóc ra tiếng, nhưng hốc mắt lại đỏ bừng, tựa hồ như đang cố gắng hết sức chịu đựng nỗi thống khổ của mình.
  • “Chị…”
  • Có lẽ từ khoảnh khắc kia, Tống Dũ đã biết mình sẽ không bao giờ có thể công lược thành công.
  • ………
  • Sau khi Tống Dũ rời đi, tôi vẫn còn hơi hoảng hốt.
  • Tạ Từ Yến thực sự đã khóc?
  • Từ lúc lần đầu gặp nhau, trong suốt tám năm qua, tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy rơi một giọt nước mắt.
  • Dù là lúc bị bố mẹ bán đi hay là lúc bị tôi phản bội.
  • Cùng lắm, hốc mắt của cậu ấy cũng chỉ đỏ hoe.
  • Có lẽ là vì vậy nên tôi luôn cho rằng cậu ấy luôn rất cứng rắn.
  • Chưa từng nghĩ tới một nam chính thủ đoạn, tàn nhẫ.n trong sách cũng sẽ có lúc trộm khóc thầm?
  • Trong lúc bàng hoàng, tôi chợt nhận ra trời đã sáng từ bao giờ.
  • Tôi vội vàng trở về biệt thự.
  • Dù ở rất xa nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy Tạ Từ Yến đang đứng ở trước cửa.
  • Rõ ràng cậu ấy là một người rất cao lớn nhưng lại đang cúi đầu xuống trông vô cùng cô đơn và yếu ớt vô.
  • Tạ Từ Yến thực sự đã vì một câu hứa hẹn của tôi mà đứng chờ ở đây cả đêm.
  • Tôi không nhịn được chạy về phía cậu ấy: “Tạ Từ Yến!”
  • Cậu ấy đột nhiên ngẩng đầu lên.
  • Lần đầu tiên, trong mắt của cậu ấy ngập tràn sự ngạc nhiên không thể che giấu, cùng với đó là sự mừng rỡ như thể tìm lại được thứ mình đã bị vụt mất.
  • Tôi nhào vào lòng cậu ấy, hốc mắt ươn ướt: “Từ Yến ơi, tôi đã về rồi.”
14
CHƯƠNG 12: