Sau Khi Tôi Bỏ Rơi Nam Chính
  • 10.
  • Có lẽ do tác dụng của thuốc giải, tôi bị mềm lòng đến rối tinh rối mù lên.
  • Tôi biết rằng Tạ Từ Yến đã thích tôi từ tám năm trước.
  • Nhưng tôi không nghĩ tới, tình yêu của cậu ấy lại lâu bền như vậy.
  • Sau khi bị tôi phản bội, trải qua sự cô độc trong năm năm nhưng vẫn có thể yêu tôi như ngày nào.
  • Cảm giác chua chát ngập tràn trái tim tôi.
  • Giá như tôi không phải người đi công lược thì tốt biết mấy.
  • Tôi có thể cùng cậu ấy trải qua năm năm này, cậu ấy sẽ không phải trở thành một người cố chấp, cực đoa.n, lo được lo mất.
  • Cả đêm, tôi không thể ngủ yên ổn.
  • Có thể là do tác dụng của thuốc, cũng có thể là do ký ức làm mắt tôi trở lên ươn ướt.
  • Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm thấy Tạ Từ Yến dường như đang ôm lấy tôi. Nhiệt độ ấm áp truyền đến, tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang nhẹ nhàng xoa đầu tôi, dỗ dành tôi bằng giọng nói trầm thấp.
  • Giống như trước đây tôi đã làm với cậu ấy.
  • Tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Chị ơi, hy vọng sau này chị cũng sẽ có những giấc mơ thật đẹp…”
  • Ding ding ding.
  • Giữa đêm, mấy âm thanh chói tai đột ngột vang lên bên tai.
  • Tôi cau mày có chút cáu kỉnh, tỉnh dậy từ trong giấc mơ.
  • Tạ Từ Yến vẫn còn đang ngủ.
  • Đôi lông mi dài nhắm chặt, đường nét mơ hồ được phác hoạ ở dưới ánh trăng, phảng phất như vẫn là cậu bé tám năm trước.
  • Tôi nhẹ nhàng muốn tắt điện thoại đi, sợ đánh thức cậu ấy.
  • Nhưng sau khi nhìn quanh, tôi vẫn không nhìn thấy chiếc điện thoại nào cả.
  • Sau đó tôi mới nhận ra, âm thanh này phát ra từ hệ thống ở trong não mình.
  • Hệ thống: “Người công lược Tống Dũ muốn nói chuyện với cô, cô có muốn nghe không?”
  • Tôi trầm mặc.
  • Mặc dù trước đó, Tống Dũ đã nắm tay và nói sẽ giúp tôi. Nhưng khi tôi quay đầu lại liền bị hạ thuốc.
  • Nếu không phải Tạ Từ Yến đưa tôi về nhà, tôi sợ không biết hiện tại mình đang bất tỉnh ở cái xó nào rồi.
  • Mà cả tối, tôi chỉ uống rượu do Tống Dũ đưa cho…
  • Tôi cẩn thận đồng ý yêu cầu. Mặc kệ cô ấy muốn làm cái gì, gặp trước đã rồi tính.
  • “Chị Lâm Nguyện, tôi đã tìm được cách để rời đi rồi.”
  • Giọng nói ngọt ngào của Tống Dũ mang theo sự vui sướng, thậm chí có chút sắc bén.
  • Tôi sửng sốt: “Rời đi cái gì?”
  • “Đương nhiên là…”
  • Tống Dũ khẽ cười một tiếng: “Rời khỏi thế thế giới tiến công chiếm đóng này rồi.”
  • “Nhưng… nếu thế giới này bị sụp đổ, chẳng phải chúng ta cũng sẽ bị xóa sổ sao?”
  • “Cho nên tôi mới nói, tôi đã tìm được cách hoàn toàn có thể rời khỏi đây, không bị ràng buộc bởi thế giới này nữa. Tôi đợi cô ở số 36 đường Ngô Đồng!”
  • Tôi còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Tống Dũ liền bị cắt ngang.
  • Sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi phải mất thật lâu mới định thần lại được.
  • Số 36 đường Ngô Đồng?
  • Đó là ngôi nhà trước kia tôi và Tạ Từ Yến đã từng sống!
  • Tống Dũ muốn tôi đến đó, rốt cuộc là muốn làm gì?
  • Một cảm giác bất an dâng lên làm tôi cảm thấy kinh hoàng, tôi quyết định vẫn đến đường Ngô Đồng xem một chút, sau đó nói cho Tống Dũ biết, tôi sẽ không trở về.
  • Tôi không muốn lại vứt vỏ Tạ Từ Yến thêm một lần nữa.
  • Nhìn người đàn ông đang ngủ say ở bên cạnh, tôi di chuyển thật chậm, cẩn thận bước từng bước xuống cầu thang.
  • Bóng tối bao trùm căn biệt thự, yên tĩnh tới mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
  • Đi thẳng một mạch đến cửa chính, vừa đặt tay lên nắm cửa…
  • “Chị.”
  • Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên ở phía sau.
  • Tôi chợt quay đầu nhìn lại.
  • Không biết Tạ Từ Yến từ khi nào đã tỉnh dậy, người lúc nãy còn đang nằm ngủ ở trên giường giờ đây đã đứng tựa người vào cầu thang, nhìn tôi không chớp mắt.
  • Trong đôi mắt sâu thẳm, cuồn cuộn lên những cảm xúc bão gió.
  • “Chị lại muốn rời khỏi em sao?”
14
CHƯƠNG 10: