SNH48: Kim Phong Mã Lộc gặp nhau / Kim Phong Mã Lộc gặp nhau 20
SNH48: Kim Phong Mã Lộc gặp nhau
  • 20.
  • Lục Đình nắm chặt tay Phùng Tân Đóa, mang theo cô trượt từng chút một về phía trước, nhìn cô giống như một đứa trẻ tập tễnh học đi, động tác cứng ngắc lộ ra vẻ ngốc nghếch, còn rất đáng yêu.
  • Phùng Tân Đóa, tay em không cần dùng sức như vậy, đặt trọng tâm lên lưng. "Lục Đình cố gắng giúp cô dời trọng tâm, nhưng Phùng Tân Đóa nắm chặt tay cô, làm thế nào cũng không dời đi được.
  • Không cần, cầm lấy em anh mới yên tâm, em đừng buông tay! Anh sợ...
  • Phùng Tân Đóa cả người đều sắp lệch sang người Lục Đình, nào có người học trượt tuyết như vậy.
  • Lục Đình ngẫm lại, cởi ván trượt của mình ra, đứng ở giữa ván trượt của Phùng Tân Đóa, hai tay đỡ lấy cô, mặt đối mặt với cô, "Ngẩng đầu nhìn anh, eo và mông dùng sức, chân và vai hơi thả lỏng. Đừng khẩn trương, có anh rồi, sẽ không để em bị thương đâu.
  • Phùng Tân Đóa ngẩng đầu nhìn về phía Lục Đình, chống lại ánh mắt trong suốt của cô, nhìn thấy một loại lưu động mềm mại trong con ngươi màu nâu sẫm kia, làm cho người thân ở giá lạnh nhịn không được muốn tới gần. Đáng tiếc là, cô tiến thêm một bước về phía Lục Đình, Lục Đình sẽ cười lùi lại một bước, cho dù cô vội vàng cỡ nào, cũng không thể vượt qua khoảng cách đương nhiên này.
  • Đó là lần đầu tiên cô hy vọng mùa đông không trôi qua, tuyết sẽ không tan chảy, cô vĩnh viễn không học trượt tuyết, Lục Đình sẽ không rời xa cô.
  • "Được rồi, hôm nay cứ như vậy đi. người mới học không thể quá gấp gáp, cũng không thể một ngụm ăn cái mập mạp," Lục Đình nói xong xoa xoa Phùng Tân Đóa rộng thùng thình trong tay áo cổ tay áo cổ tay, cảm thán nói, "Bất quá ngươi cái này tiểu thể trạng có thể ăn mập thì tốt rồi, ngươi xem ngươi, yếu không khỏi...... Cẩn thận!"
  • Chữ Phong còn chưa nói ra khỏi miệng, đột nhiên một đoàn bóng đen xông tới, Lục Đình kéo Phùng Lương Đóa vào trong lòng mình, ôm chặt cô ngửa về phía sau. Trong một trận bông tuyết tung bay, hai người ngã xuống đất.
  • Tê...... "Lục Đình bị tuyết mê hoặc, hai mắt nhắm nghiền.
  • Phùng Tân Đóa ghé vào thân thể mềm mại của cô không hề bị thương, nghe được tiếng rên rỉ khó chịu lập tức chống đỡ thân thể của mình, phát hiện mắt Lục Đình không mở ra được.
  • Lục Đình, em làm sao vậy, mắt bị anh đụng phải sao, anh cõng em đi bệnh viện!
  • Lục Đình vội vàng giữ chặt cô, "Không sao không sao, trong mắt em có hạt tuyết, hơi đau, anh thổi giúp em một chút là được rồi.
  • Được. "Phùng Tân Đóa lại ghé vào người Lục Đình, tháo găng tay xuống, cẩn thận mở mí mắt, nhẹ nhàng thổi dị vật ra ngoài. Ánh mắt Lục Đình bởi vì hạt tuyết tra tấn nước mắt tràn đầy phiếm hồng, có trong nháy mắt, Phùng Tân Đóa ở trong mắt của nàng thấy được yếu ớt, kích khởi một loại dục vọng bảo vệ yếu kém từ khóe mắt của nàng tràn ra.
  • Đại ca, ngươi làm sao vậy!
  • Na Na và Khổng Tiếu Ngâm từ xa nhìn thấy Lục Đình ngã sấp xuống đều chạy tới, kéo Phùng Tân Đóa, nâng Lục Đình dậy.
  • Em không sao, không cần ngạc nhiên. "Lục Đình nhận lấy khăn giấy của Na Na lau mắt, nhìn về phía Phùng Tân Đóa," Anh không sao chứ?
  • Phùng Tân Đóa thất thần lắc đầu, nhìn Na Na đỡ Lục Đình đi xa, bước chân mờ mịt đi theo.
  • Ta thật sự không sao, hai người các ngươi không cần ngạc nhiên như vậy, mắt vào đồ vật mà thôi, cũng không phải con ngươi rớt.
  • Phi phi phi, không được nói lung tung! "Na Na tức giận vỗ tay Lục Đình đang muốn dụi mắt, giống như răn dạy phụ huynh đứa nhỏ không nghe lời, dùng tăm bông chấm nước ấm lại lau khóe mắt cho nàng.
  • Khổng Tiếu Ngâm ở bên cạnh nhìn, muốn hỗ trợ lại không chen tay vào được, Phùng Tân Đóa áy náy không dám lắm miệng. Lục Đình cảm giác bầu không khí lại lâm vào một loại hoàn cảnh xấu hổ, vì thế đề nghị đi ngâm suối nước nóng, vừa vặn vừa mới trượt tuyết xong thả lỏng một chút.
  • Phùng Tân Đóa lề mề đến người cuối cùng cởi quần áo. Lúc cởi quần ra mình cũng bị dọa, hai đầu gối tím xanh giao nhau, vô cùng thê thảm. Không còn cách nào khác đành phải quấn khăn tắm nhăn nhó đi ra, thừa dịp không ai chú ý tới cô ngồi xuống.
  • Lục Đình và Na Na trò chuyện, phát hiện Phùng Tân Đóa ngồi trong góc mèo, cầm một quả trứng gà chín đi qua.
  • lầu bầu, ăn chút gì đi. Trên đùi đều xanh rồi.
  • Ừ, có chút. "Phùng Tân Đóa nhận lấy trứng gà Lục Đình đã nhổ sạch, nói lắp.
  • Lục Đình không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài một chuyến. Lúc trở về trong tay có thêm một chai rượu thuốc, đưa cho Phùng Tân Đóa, "Đổ rượu thuốc vào lòng bàn tay xoa nóng sau đó, ở chỗ bầm tím xoa khô rượu thuốc, chỗ nghiêm trọng xoa thêm một lát, ngày mai sẽ không đau."
  • Lục Đình thấy cô ngây người không nói lời nào, liền đặt cái chai bên cạnh hồ, trở lại bên cạnh Na Na tiếp tục nói chuyện phiếm.
  • Phùng Tân Đóa ngồi yên, không biết mình có nên đi qua hay không, nước suối nước nóng rất nóng, vết bầm trên đùi ở trong nước nóng vừa đau vừa tê dại. Nghe được các nàng đang nói chuyện phân phòng, lỗ tai Phùng Tân Đóa dựng thẳng lên.
  • Khổng Tiếu Ngâm ban đầu không biết lần này trong số người tới còn có Phùng Tân Đóa, cho nên chỉ đặt ba gian phòng, làng du lịch quanh năm đầy khách, mùa đông lại có rất nhiều công ty làm hoạt động, không có phòng trống. Lục Đình không hề nghĩ ngợi, trực tiếp quyết định ngủ chung một phòng với Na Na, còn lại Khổng Tiếu Ngâm và Phùng Tân Đóa ở chung một phòng.
  • Chuyện căn phòng cứ như vậy vui vẻ xác định. Lục Đình mang theo Na Na đi trước, nụ cười trên khóe miệng Khổng Tiếu Ngâm rốt cục cũng mệt mỏi rủ xuống, quay đầu nhìn Phùng Tân Đóa mất mát một cái, trong lòng không khỏi tự giễu nàng còn không bằng Phùng Tân Đóa, ít nhất người ta tay nắm tay cùng Lục Đình học trượt tuyết một ngày, mà nàng thì sao, toàn bộ quá trình giống như một hướng dẫn viên du lịch, là một cái làm nền.
  • Ngâm suối nước nóng xong, thay đổi thân váy ngắn màu đen, Khổng Tiếu Ngâm đi tới lầu hai quán bar, tại quầy bar điểm một ly thêm đá Whiskey, chán đến chết uống một mình, dùng cồn đến tê liệt chính mình miên man suy nghĩ tâm.
  • Chị Tiểu Khổng, chị cũng ở đây, thật trùng hợp.
  • Khổng Tiếu Ngâm tầm thanh quay đầu lại, không nghĩ tới ở đây gặp người quen, "Tiểu Quách?
  • Tiểu Quách âu phục giày da, ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp, không hề thấy lúc ấy rời khỏi công ty nghèo túng, tình cờ gặp được đồng nghiệp cũ nhiệt tình chủ động chào hỏi.
  • Bây giờ tôi làm quan hệ xã hội, tiếp khách tới. "Tiểu Quách ngồi xuống cạnh cô, gọi một chai bia," Chị Tiểu Khổng sao lại có thời gian ra ngoài chơi, cuối năm chắc chắn hai người bận muốn chết mới đúng.
  • Tôi cũng tiếp khách, Lục tổng dẫn bạn tới, còn có Phùng Tân Đóa.
  • "Lục tổng, cùng Phùng Tân Đóa..." Tiểu Quách như có điều suy nghĩ cười cười, "Hai người bọn họ quan hệ tốt như vậy?
  • Tay Khổng Tiếu Ngâm bưng ly rượu cứng đờ, "Ngươi nói cái gì? Tình địch?
  • Tiểu Quách uống một ngụm bia lớn, sảng khoái nấc cục, đem chuyện mình nghe được, một năm một mười nói cho Khổng Tiếu Ngâm.
  • "Phùng Tân Đóa người phụ nữ này, bề ngoài ngốc bạch ngọt, trong lòng âm trầm đâu rồi, công khai cùng cấp trên làm bằng hữu, sau lưng đoạt người ta bạn trai. Ta lần đó sự tình không phải nàng chủ động tìm ta hỗ trợ, ta sẽ trên vội vàng tiếp cận nàng?
  • Khổng Tiếu Ngâm cầm lấy chén rượu đổi đến vị trí rời xa Tiểu Quách, uống một chén, đầu óc bị cồn tràn ngập ong ong rung động. Tuy rằng Tiểu Quách không phải người tốt gì, nhưng nàng biết những lời kia hẳn là không hoàn toàn là tin đồn vô căn cứ, điều này cũng giải thích vì sao vừa mới bắt đầu quan hệ hai người không tốt, nhưng phải nói Lục Đình cùng Phùng Tân Đóa thật sự là tình địch, hiện tại làm sao có thể đối tốt với nàng như vậy, cho dù là Lục Đình bất kể hiềm khích lúc trước, nhưng Phùng Lương Đóa nàng không biết xấu hổ tiếp nhận sao?
  • Mang theo những suy nghĩ khó hiểu này, Khổng Tiếu Ngâm say rồi. Tay vịn trán, nhìn chằm chằm khối băng trong ly.
  • Tiểu thư, cô uống nhiều rồi, tôi đưa cô về đi. "Một đôi tay thanh tú vươn tới trước mặt Khổng Tiếu Ngâm, ánh mắt cô mê ly nhìn thấy một người phụ nữ, dáng vẻ cười rộ lên rất giống Lục Đình.
  • Cô đứng lên, thân thể lay động thiếu chút nữa ngã vào lòng đối phương. Ôm ấp ấm áp thật sự là thuốc chữa khỏi nhất, Khổng Tiếu Ngâm thiếu chút nữa say ở trong lòng người xa lạ.
  • Kỳ thật, làm sao không thể chứ? Nếu trong lòng Lục Đình có cô, cần gì phải có cảnh tượng hôm nay. Khổ sở chính là, cô không bỏ xuống được, "Cảm ơn, không cần.
  • Khổng Tiếu Ngâm đẩy tay đối phương ra, bước đi không vững đi về phía thang máy. Ban đêm không có người bầu bạn, ít nhất rượu có thể giúp cô đi ngủ sớm một chút.
  • Phùng Tân Đóa dị ứng với cồn, vừa ngửi thấy mùi rượu thuốc đầu đã có chút choáng váng. Chiếu theo lời Lục Đình nói, lấy tay xoa nóng lại xoa vết bầm tím, rốt cuộc là thịt của mình không hạ được độc thủ, xoa hai cái liền buông tha. Nằm ở trên giường, không mục đích liền nhớ tới chuyện trượt tuyết ban ngày, mỗi một chi tiết đều nhất nhất chiếu lại trong đầu, ký ức mang theo hơi thở của Lục Đình được bảo tồn từng khung từng khung trong đầu cô.
  • Nghĩ đi nghĩ lại, Mộ Nhiên cảm thấy mình giống như si hán, nhịn không được cười ngây ngô. Dần dần, lại cảm thấy sầu não, Lục Đình lúc này đang làm gì vậy. Na Na ngàn dặm xa xôi đến thăm nàng, khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng. Phùng Tân Đóa cũng từng yêu đương, đương nhiên nhìn ra được tình cảm của Na Na đối với Lục Đình không tầm thường, hoặc là tình địch mẫn cảm, không chỉ Na Na, Khổng Tiếu Ngâm cũng vậy, các nàng đối với Lục Đình đều có trình độ hảo cảm khác nhau, thậm chí ái mộ. Lục Đình thông minh như vậy không thể không biết, cho nên......
  • Phùng Tân Đóa sợ hãi chui vào trong chăn. Cô luôn cảm thấy hôm nay Lục Đình đối tốt với cô không giống thật, nhưng lại không muốn phá vỡ phần ký ức tốt đẹp này, tuy rằng cô đoán được, Lục Đình đối tốt với cô có thể chỉ là không muốn lựa chọn giữa Na Na và Khổng Tiếu Ngâm mà thôi.
  • Cũng đúng, Lục Đình chọn ai cũng sẽ không chọn cô, ai sẽ chọn một người từng phản bội mình.
  • Phùng Tân Đóa rúc vào trong chăn, tay lại cầm điện thoại di động tới, ngón tay vạch tới vạch lui chỗ họ L trong điện thoại liên lạc, gọi tên Lục Đình lại.
  • Ai nha, thật là, sao lại không cẩn thận như vậy. Phùng Tân Đóa trong lúc tự trách "sâu sắc" chờ mong đối phương tiếp điện thoại. Nhưng mà, lỡ như là Na Na nối máy thì sao?
  • Khi cô còn chưa nghĩ ra đối sách, điện thoại đã được kết nối.
  • Này, Phùng Tân Đóa, có chuyện gì?
  • Nghe được là Lục Đình bản thân, Phùng Tân Đóa thở phào nhẹ nhõm, "A, cái kia, ngươi, ngươi cho ta rượu thuốc không có tác dụng a..."
  • Không biết nói cái gì bắt đầu bịa chuyện Phùng Tân Đóa cách điện thoại bắt đầu nói dối.
  • Không thể nào, nhãn hiệu kia trước kia tôi cũng dùng qua, dùng rất tốt. Cậu có đổ lòng bàn tay chà nóng rồi mới dùng không?
  • Chà xát rồi, sắp chà ra hỏa cầu rồi.
  • "Xì, vậy sao anh không tiện nướng tay heo đi," Lục Đình bị miêu tả khoa trương của cô chọc cười, "Sau khi chà nóng, dùng sức xoa rượu thuốc vào chỗ bầm tím, anh có dùng sức không?"
  • Phùng Tân Đóa bị nói đến bĩu môi, "Không có...... Tôi sợ đau......
  • "Vậy có biện pháp gì, chịu đựng chút đi, nếu không ta cho tìm cái chuyên trị ngã đánh tổn thương đại phu cho ngươi xem?"
  • "Không muốn, không thích người lạ sờ ta."
  • Trong điện thoại Phùng Tân Đóa ủy khuất thanh âm, Lục Đình nghe lông mày nhướng lên, bất đắc dĩ thở dài, "Vậy ngươi nói làm sao bây giờ, ta đi qua ngươi xoa bóp?"
  • Na Na vừa nằm trên giường ho khan một tiếng, cô đứng lên đi vào phòng vệ sinh nói, "Phùng Tân Đóa, chị Phùng, đừng mềm lòng với bản thân như vậy, hôm nay không dùng sức, ngày mai có lúc chị đau, thích nghe hay không, ngủ ngon.
  • Sau khi cúp máy đơn giản thô bạo, Lục Đình hít sâu một hơi, cảm giác thật sự là một ngày dài đằng đẵng.
  • Na Na đã nằm xuống, Lục Đình chui vào chăn rồi tắt đèn đầu giường.
  • Trong bóng tối khí tức, Lục Đình con mắt nhắm lại lại mở ra, trong đầu một mảnh hò hét loạn, cũng không biết Phùng Tân Đóa vừa rồi gọi điện thoại cho nàng có ý gì, lau rượu thuốc loại chuyện này còn cần hỏi nàng sao, chính mình lên mạng tra một chút không phải tốt rồi, khiến cho các nàng quan hệ giống như nhiều thân mật đồng dạng.
  • Đại ca, anh ngủ chưa?
  • "Ừ, không có đâu," nghe Na Na nói chuyện, Lục Đình cho là nàng có chuyện muốn nói, xoay người nhẹ giọng hỏi nàng, "Làm sao vậy, sợ người lạ?"
  • Na Na cũng xoay người hướng về phía Lục Đình, nàng đã chịu đựng một ngày rốt cuộc rụt rè không được, tiến vào trong lòng Lục Đình, ôm lấy eo của nàng, sợ nàng thật vất vả đuổi tới người trước mắt cứ như vậy bị người khác mê hoặc, sợ nàng còn chưa có được sẽ lập tức mất đi.
  • Lục Đình cho rằng Na Na bởi vì ngủ trong hoàn cảnh mới không thích ứng, vì thế đáp lại cái ôm của nàng, giống như ôm đứa nhỏ nhà họ hàng ôm Na Na vào trong ngực.
  • Không ngờ, Na Na ngẩng đầu hôn cô. Bởi vì trong hoàn cảnh tối đen, nụ hôn đầu tiên của cô hôn lên cằm Lục Đình, nhưng ngay sau đó, một nụ hôn chủ động thậm chí có chút lỗ mãng chặn lại miệng Lục Đình đang đặt câu hỏi.
  • Lục Đình cảm thấy áo ngủ sau lưng mình sắp bị tay Na Na giật mất, cô dường như nghe được tiếng tim đập mãnh liệt từ lồng ngực Na Na truyền ra.
  • Một cô gái nội liễm dám cường hôn người mình thích, là phải trả giá bao nhiêu dũng khí, Lục Đình từ đôi môi run rẩy của cô liền cảm nhận được. Đầy đặn mà co dãn, còn mang theo mùi sữa, thì ra nụ hôn của con gái đáng yêu như vậy, ngọt như vậy, Lục Đình cảm giác trái tim mình sắp tan chảy. Mà khi đầu lưỡi mềm mại của Na Na chạm vào hàm răng của nàng, nàng cự tuyệt.
  • Lục Đình ngẩng mặt lên, đặt đầu Na Na lên cổ mình, cằm đặt lên đỉnh đầu cô, hôn lên tóc cô, không nói gì. Cũng không lâu lắm, cô cảm giác được cổ mình có chất lỏng ấm áp chảy qua.
  • Lục Đình vỗ nhẹ lưng Na Na, dỗ nàng ngủ.
  • Ngày hôm sau, cả bốn người đều dậy muộn, và trong bữa sáng, họ không nói gì về những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
  • Ăn xong điểm tâm, Lục Đình dẫn các cô đi đánh golf, trong môn thể thao này Phùng Tân Đóa vẫn là gà mờ, lần này cũng không được Lục Đình đích thân truyền tay, cô đang vội vàng dạy Na Na, hai người cười cười nói nói, đánh một gậy đi xa một chút, dần dần rời xa tầm mắt của cô.
  • Đại ca rất cưng chiều tiểu cô nương này, tình cảm của các nàng không cạn, quen biết đã lâu rồi. "Khổng Tiếu Ngâm đeo kính râm uống đồ uống, căn bản không có ý chơi bóng, biểu tình bình tĩnh nhìn hai người xa xa.
  • Na Na làm trợ lý cho cô ấy nhiều năm, tình cảm đương nhiên không giống nhau.
  • Khổng Tiếu Ngâm nghe Phùng Tân Đóa nói như vậy, kích thích lòng háo thắng của nàng, "A, sao lại không giống? Đại ca đối với nàng cũng chính là coi như muội muội mà cưng chiều, chỉ sợ nàng không phân biệt được, coi loại cưng chiều này là tình yêu.
  • "Làm sao ngươi biết?"
  • Khổng Tiếu Ngâm đắc ý đẩy kính râm xuống, "Tôi đương nhiên biết, cô ấy thích ai không thích ai, tôi liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, bao gồm người nào có thể thích, người nào cả đời này cũng sẽ không thích, tôi cũng biết.
  • Phùng Tân Đóa bị cô nói tâm phiền ý loạn, vung một gậy ngay cả bóng cũng không đánh trúng, dứt khoát không đánh nữa, nằm lên ghế mặt trời ngủ bù.
  • Nói là ngủ bù, kỳ thật căn bản không ngủ được, lúc Lục Đình bọn họ trở về, cô nghe rất rõ ràng, còn phải làm bộ như bị người ta đánh thức. Phùng Tân Đóa lần đầu tiên cảm thấy mình làm bộ, ngay cả chuyện giả vờ ngủ cũng làm, không vui có thể trở về, lại muốn ở chỗ này, chờ Lục Đình tới gọi cô mới bằng lòng tỉnh.
  • Lục Đình cũng nhìn ra tâm tình Phùng Tân Đóa không cao, buổi chiều cô chuẩn bị cùng Na Na đi hải dương viện, sẽ không ép buộc cô và Khổng Tiếu Ngâm đi theo, trước khi trời tối hẹn nhau cùng đi bờ biển ăn thịt nướng.
  • Lần này Phùng Tân Đóa hối hận, sớm biết vậy đã không giận dỗi nữa. Cũng không biết tối hôm qua cô đã xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ buổi sáng đã như hình với bóng, Lục Đình lại càng có thái độ hữu cầu tất ứng, muốn cái gì cho cái đó, thật sự là cưng chiều ông trời, đều là trợ lý, chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy.
  • Nằm ở khách sạn trên giường, dựa vào chơi game sống uổng cả buổi chiều Phùng Tân Đóa rốt cục đợi được giờ cơm.
  • Lục Đình và Khổng Tiếu Ngâm đã bắt đầu nướng thịt, từ xa nhìn thấy một bóng người nho nhỏ gầy gò đi về phía các nàng, chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, lạnh đến run lẩy bẩy. Lục Đình vào trong lều lấy một cái chăn, đưa cho Phùng Tân Đóa đang đi tới.
  • Buổi tối cũng không mặc nhiều một chút.
  • Cám ơn. "Phùng Tân Đóa cảm kích nói cám ơn.
  • Đây là câu nói duy nhất Lục Đình nói riêng với cô suốt cả đêm, thời gian sau đó, cô vẫn ở bên cạnh Na Na.
  • Phùng Tân Đóa ở cách đó không xa nhìn, Lục Đình dùng thảm bọc Na Na vào trong ngực, hai người nhìn mặt trời lặn thì thầm, Lục Đình cười rất dịu dàng. Ánh mắt của cô khẳng định tràn ngập tình yêu, giống như nhiệt độ mặt trời lặn dung nhập vào biển rộng, mãnh liệt nóng lên, là tình thâm như biển mà cả đời này cô cũng sẽ không nhìn thấy.
  • Khổng Tiếu Ngâm uống xong chai bia thứ tư, rốt cục cảm giác tâm không còn lạnh như vậy, thu dọn đồ đạc, lại đây gọi Phùng Tân Đóa.
  • Hai ta đi trước đi, người ta nhất định có rất nhiều chuyện muốn từ từ nói.
  • Phùng Tân Đóa gật đầu, giúp Khổng Tiếu Ngâm thu dọn rác, về khách sạn trước.
  • Mặt trời vừa lặn nhiệt độ liền càng ngày càng thấp, cũng may người trong lòng giống như một cái lò sưởi nhỏ ôm một chút cũng không lạnh.
  • Lục Đình ôm Na Na trong lòng lại chặt hơn một chút, nàng thật lòng thích Na Na, nếu như tương lai nàng có hài tử, hy vọng có thể đáng yêu giống như Na Na, nhu thuận, có chút tính tình nhỏ nhen cũng không sao, cười rộ lên có răng nanh nhỏ, bàn tay nhỏ bé thịt hồ, nghĩ đến những thứ này Lục Đình không khỏi nở nụ cười.
  • Đại ca, huynh cười cái gì? "Na Na tò mò ngẩng đầu nhìn nàng.
  • Ta đang nghĩ, có thể có một nữ nhi giống như ngươi thật tốt biết bao.
  • Nụ cười của Na Na cứng đờ trên mặt, nhớ tới tối hôm qua trong lúc nhất thời bi thương, nổi lên bướng bỉnh muốn thoát khỏi vòng tay của nàng. Lục Đình đã sớm chuẩn bị, giữ chặt hai tay cô không cho cô lộn xộn.
  • "Na Na, ngươi nghe ta nói này," nàng kề đầu Na Na, thành khẩn mà phát ra từ nội tâm nói với nàng, "Ta biết ngươi rất thích ta, ta cũng thích ngươi, nhưng là chúng ta thích không quá giống nhau. Ta đối với ngươi thích là coi như muội muội, thậm chí hài tử thích, ta chưa từng nghĩ tới sẽ trở thành người yêu của ngươi, nhưng điều này không có nghĩa là ta không thích ngươi. Tình yêu có lẽ không thích hợp với chúng ta, có lẽ tình thân tốt hơn, ngươi cảm thấy thế nào?"
  • Hải âu bay về phía ánh chiều tà, phía chân trời màu xanh nhạt dần dần tối đi, nên hạ xuống sẽ hạ xuống, mặt trời lặn có đẹp hơn nữa cũng sẽ mất đi.
  • Na Na từ bỏ giãy dụa, gió biển tháng 12 cũng không lạnh lắm, chỉ là nước mắt yêu mà không được có chút nóng. Cô muốn nói gì đó tạm biệt mối tình đầu thất bại của mình, nhưng chữ bi thương đến bên miệng, chỉ còn lại một câu mơ hồ, "Ừ..."
14
Kim Phong Mã Lộc gặp nhau 20