Bóng tối không đáng sợ, điều thực sự đáng sợ là sử dụng bóng tối để làm tổn thương những điều chưa biết của bạn
-----
heluoluoĐúng rồi, vừa rồi họ nói......?
Lâm Nhiễm mỉm cười lắc đầu với hắn
linranTừ nhỏ đến lớn lời như vậy nghe qua không ít, Lâm gia không phải không có hậu nhân, ta chỉ muốn làm một cái làm bọn hắn chỗ kiêu ngạo nữ nhi
Hà Lạc Lạc nhìn cô gái mi mắt rũ xuống trước mặt, muốn nói ra lời do dự ở khóe miệng
heluoluoNgươi thật sự là......
linranTôi là con gái duy nhất của Lâm gia.
Cũng là người duy nhất còn sống sót của Lâm gia.
linranKhông có gì tự giới thiệu sao?
Lâm Nhiễm sửa sang lại tóc, mỉm cười nhìn anh
heluoluoHả? Anh không biết tôi sao?
linranTiểu đệ đệ nhìn tuổi không lớn lắm, không biết là cửa hàng đồ chơi nào mất đi một con búp bê hình người.
linranQuay lại cửa sổ của cửa hàng đồ chơi đi.
Hà Lạc Lạc nghe Lâm Nhiễm nói như vậy cũng không tức giận.
heluoluoHollow, gọi tôi là Lolo đi.
heluoluoTôi không phải là em trai.
Trong lúc nói chuyện, người tới đón Hà Lạc Lạc cũng đã đến.
heluoluoCó cần tôi đưa cô về không? Cô là một cô gái, giờ đã trễ thế này rồi.
linranKhông sao đâu. Anh về trước đi. Tôi sẽ đợi bạn tôi.
heluoluoĐược rồi, cẩn thận nhé.
-
Lâm Nhiễm nhìn chiếc xe kia chạy càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm nhìn của mình.
Đại khái là do đêm thu quá lạnh, Lâm Nhiễm khép vai lại.
Tay vuốt ve áo khoác trên vai
hại
Sao mình lại quên trả lại cho hắn?
Cũng không biết còn gặp lại hay không.
--
Sau khi tạm biệt Hà Lạc Lạc, Lâm Nhiễm lại đi một vòng thật lớn mới tìm được Diêu Sâm.
Chỉ với anh ta...... và Jean Jo?
linranTriệu Nhượng? Sao anh lại ở đây?
Cho dù trước đó đã nhìn thấy hắn, Lâm Nhiễm vẫn lựa chọn ngậm miệng không nói.
Có lẽ, muốn sống ở thế giới này, giả ngu mới có thể bảo vệ tính mạng.
zhaorangA?!... Tôi trà trộn vào.
linranTớ tưởng cậu đi chơi với bạn cậu chứ?
yaochenTôi đã giao nhiệm vụ tạm thời cho anh ta.
Triệu Nhượng nhìn thoáng qua Diêu Sâm, trong mắt tựa hồ là cảm kích, hoặc là Lâm Nhiễm nhìn lầm.
linranÔi! Nhiệm vụ gì vậy, hai chúng ta là cộng sự, không chừng còn có thể giúp cậu.
zhaorangCũng không có gì, ngày mai lúc cùng đi ăn cơm sẽ nói cho em biết.
linranTôi không hiếm khi biết!
zhaorang(≥∇≤)/Tôi đi trước, nếu không đi sẽ bị phát hiện.
linranVậy thì ngày mai gặp lại!
Triệu Nhượng Triêu Lâm Nhiễm cười khẽ gật đầu
Lúc đi qua bên cạnh Diêu Sâm, anh lặng lẽ bảo đảm Lâm Nhiễm không nghe thấy tiếng nói bên tai anh:
zhaorangHy vọng Diêu tổng đừng quên lời vừa mới đồng ý.
Diêu Sâm nhìn hướng Triệu Nhượng rời đi, nguy hiểm nheo mắt
Triệu Nhượng cũng cảm giác được ánh mắt âm lãnh, vô cùng tự nhiên đưa lưng về phía Diêu Sâm lắc lắc tay.
zhaorangĐi thôi, anh Sâm.
Tên Triệu Nhượng trong mắt Lâm Nhiễm không có gì lạ.
linranTriệu Nhượng chỉ là một đứa trẻ, tính tình cũng đừng so đo với hắn.
Diêu Sâm thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nhìn Lâm Nhiễm
yaochenNói chuyện với Nhâm Hào?
Lâm Nhiễm lại nhớ tới "tâm bệnh" Nhâm Hào vừa mới nói với cô.
Đến tột cùng là dạng tâm bệnh gì đây?
Diêu Sâm nhíu mày
linranÀ...... đổ rượu vang đỏ rồi.
linranKhông phù hợp với "người"
yaochenKhông, không rửa được. Ném đi.
Sao lại phản ứng lớn như vậy?
yaochenCòn áo khoác thì sao? Dù sao cũng không phải của ngươi chứ?
Không hiểu sao lại khó chịu.
yaochenTôi đã bảo chú Cảnh đưa cô về.
yaochenTôi cũng có vài cuộc hẹn.
……
Diêu Sâm đưa mắt nhìn Lâm Nhiễm ra khỏi hội trường.
Bắt đầu từ hôm nay khi Lâm Nhiễm tỏ thái độ với hắn, dường như có chút tình cảm không rõ đang nảy sinh.