R1SE: Từ bình minh đến hoàng hôn
  • The reason why I don't take the initiative to find you is not because you are not important, but because I want to know whether I am important or not.
  • Nguyên nhân anh không chủ động tìm em, không phải vì em không quan trọng, mà là anh muốn biết anh có quan trọng hay không.
  • —————————
  • liuye
    liuye
    Lần sau gặp phải chuyện như vậy, có thể tới tìm ta.
  • linran
    linran
    Anh không hỏi tôi.
  • linran
    linran
    Có phải tôi đã gây ra vụ đánh bom đó không?
  • Lưu cũng cười lắc đầu
  • liuye
    liuye
    Có hay không thì sao (-o-)
  • Ngữ khí của hắn thập phần lạnh nhạt
  • liuye
    liuye
    Tôi sẽ luôn đứng về phía anh.
  • Lâm Nhiễm cười cười, đây đại khái chính là nguyên nhân cô ỷ lại vào người này.
  • ————————
  • Lâm Nhiễm về đến nhà, theo thói quen mở tủ lạnh đi lấy rượu, kết quả phát hiện trong tủ lạnh ngoại trừ nguyên liệu nấu ăn, đồ uống không có một giọt nào có liên quan đến rượu.
  • Xem ra không cần cô ném, Chu Chấn Nam tự mình dọn sạch toàn bộ.
  • Trở lại phòng, suy nghĩ một chút vẫn quyết định gửi cho Nhâm Hào một tin nhắn
  • Lâm Nhiễm: Tổng giám đốc đại nhân, tan tầm chưa?
  • Một lát sau mới nhận được hồi âm.
  • Nhậm Hào: Vẫn chưa
  • Lâm Nhiễm: Hôm nay tiểu trợ lý của tôi không có ở đây, có phải đặc biệt không thích ứng không?
  • Nhâm Hào:...
  • Nhìn Nhậm Hào gửi tới một chuỗi dấu chấm lửng, Lâm Nhiễm cười cười, giống như vị tổng giám đốc đại nhân này còn rất... ngây thơ?
  • Tiếp theo, Lâm Nhiễm nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh sột soạt.
  • Hẳn là chỉ có Chu Chấn Nam, bất quá hắn trở về lúc nào? Hoặc là nói vẫn luôn ở nhà?
  • Lâm Nhiễm rón rén từ đầu cầu thang đi xuống, Chu Chấn Nam đưa lưng về phía cô đứng trước tủ bếp.
  • Không biết trang điểm là gì
  • Lâm Nhiễm đi vào, vốn định lén nhìn hắn đang làm gì (==), nhưng hình như hắn nghe thấy tiếng động, đột nhiên xoay người lại.
  • zhouzhennan
    zhouzhennan
    Chị...... chị!
  • Lâm Nhiễm nhìn thần sắc khẩn trương của anh cùng bàn tay không dám lấy ra sau lưng
  • linran
    linran
    Trong tay anh cầm cái gì vậy?
  • zhouzhennan
    zhouzhennan
    Đẹp...... dao công.
  • Vừa nghe là dao trang trí, Lâm Nhiễm trong nháy mắt liền liên tưởng đến chỗ Địch Tiêu Văn lo lắng.
  • linran
    linran
    Nam Nam, đưa cổ tay cho ta xem.
  • Chu Chấn Nam thầm nghĩ: Xong rồi
  • Hy vọng cô ấy không nghĩ đến chuyện đó.
  • (╥ω╥`)
  • Chưa kịp phản ứng, Lâm Nhiễm kéo cánh tay anh qua.
  • Xem ra là cô ngăn lại kịp thời, chỉ có một chút vết thương, không có rạch sâu vào trong.
  • Đây là tự hại mình sao?
  • Lâm Nhiễm nắm tay anh, thuận thế dùng tay kia xắn tay áo lên
  • Trên cánh tay nhỏ gầy trắng nõn, tràn đầy vết cắt của con dao nhỏ màu trắng, còn có vài vết sẹo hơi nhô lên thậm chí còn có thể thấy được tơ máu.
  • Lâm Nhiễm quả thực khó có thể tưởng tượng, nam hài tử lúc trước còn nói sẽ điều chỉnh, bây giờ cư nhiên sinh ra ý niệm như vậy.
  • linran
    linran
    Tê......
  • Lâm Nhiễm hít vào một hơi khí lạnh.
  • linran
    linran
    Sao lại tự hại mình?
  • Chu Chấn Nam lắc đầu, không nói gì lại cúi đầu xuống.
  • Lâm Nhiễm thấy bộ dạng này của hắn, thật sự là một cỗ tức giận cũng không phát ra được.
  • linran
    linran
    Không đúng
  • linran
    linran
    Đó là vấn đề của tôi.
  • linran
    linran
    Không quan tâm nhiều đến anh.
  • Lâm Nhiễm tự đưa tay ôm lấy hắn
  • Chu Chấn Nam rốt cục khó có thể bình tĩnh, nước mắt rất nhanh liền rơi xuống.
  • Hắn ô ô khóc, thật giống như bị ủy khuất rất lớn, ai lại biết hắn ở trường học lại trải qua cái gì?
  • Thanh âm không lớn, cũng rất có lực xuyên thấu, nghe làm cho người ta đau lòng.
14
52 Đau Lòng