Đến khi tôi tìm được con đường chân chính trở về nhân gian thì sẽ biến thành người, trở nên giống như lúc tôi ở "bên ngoài", đi theo lại tính tình tốt, không còn hỉ nộ vô thường, không còn điên điên khùng khùng... Có một người ở bên cạnh tôi... Anh ấy không sợ tôi, tôi cũng đối xử tốt với anh ấy, người có thể ở bên nhau cả đời.
Khách - Khách
Tầm mắt Triệu Nhượng dừng một chút trên khung ảnh trong khe hở, đưa tay lấy.
Lại là khe hở không thường xuyên dọn dẹp, mặt trên kia đã phủ đầy bụi, bất quá ảnh chụp trong khung ảnh loáng thoáng còn có thể thấy rõ.
Phía trên là ảnh chụp một nhà ba người, nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp ôm nam hài kém không nhiều lắm một hai tuổi, nam hài trong tay ôm búp bê bọt biển bảo bảo, cười rực rỡ ngây thơ, nam nhân bên cạnh ôm eo nữ nhân, nhìn qua là hài hòa cỡ nào.
Chỉ là, duy chỉ có nam nhân chân dung bị người dọc theo xé đi, chỉ còn lại có thân thể.
Ngón tay Triệu Nhượng nhẹ nhàng xẹt qua ảnh chân dung thiếu sót kia, chậm rãi di động dừng ở trên người đứa bé kia.
Đây đều là ảnh chụp mười mấy năm trước.
Đột nhiên, cửa bị người mở ra, tiếng cười đùa của nữ tử truyền vào bên tai, Triệu Nhượng không kịp đem khung ảnh đặt lại chỗ cũ, liền lập tức trốn đến một bên rèm cửa sổ phía sau
Triệu Lỗi nghe thấy thanh âm từ trên lầu đi xuống, nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt đã thấy nhưng không thể trách.
Triệu Giám Thuyên buông bàn tay đang ôm bên hông nữ nhân xa lạ ra, ý bảo nàng có thể đi trước, nữ nhân hướng hắn ném mị nhãn, lấy tay vạch cằm Triệu Giám Thuyên, lắc mông rời đi.
zhaojianmenEm trai anh về chưa?
zhaoleiỪm...... vừa rồi còn ở đây, chắc là đợi lâu rồi, đi trước đi.
zhaojianmenBình thường cái gì cũng tùy hắn.
zhaojianmenBây giờ ngay cả nhà cũng không về.
zhaojianmenThậm chí còn chống lại tôi ở khắp mọi nơi.
Triệu Giám Thuyên đem âu phục cởi ra ở trên tủ trút giận quét qua.
Triệu Lỗi đặt chìa khóa nhà kho sang một bên, nhận lấy âu phục, gấp lại. Triệu Nhượng ở bên ngoài làm chuyện gì hắn rất rõ ràng, nhưng Triệu Giám Thuyên đã làm chuyện ngu xuẩn, còn không bằng đứa con trai này.
--
zhaoleiThật ra để cho hắn bình thường rất tốt.
zhaoleiCó lẽ là vì dì La.
zhaojianmenAi, Nguyệt Hoa đi sớm.
zhaojianmenCũng may sau này có mẹ con giúp đỡ, nếu không Triệu gia đã sớm ở thế hệ của ta......
zhaorangĐừng lấy Triệu gia ra nói!
Triệu Nhượng đột nhiên kéo rèm cửa sổ xuất hiện ở phía sau Triệu Giám Thuyên
Nghe thấy giọng nói của Triệu Nhượng, động tác ăn cơm của Triệu Giám Thuyên dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn hắn.
zhaorangThấy tôi căng thẳng không?
zhaojianmenKhông, không. Lại đây. Ngồi xuống đi.
Triệu Giám Thuyên kéo chỗ ngồi bên cạnh mình ra, ý bảo Triệu Nhượng ngồi ở chỗ này, lại bị Triệu Nhượng đè lại tay hắn.
zhaorangĐây là chỗ ngồi của mẹ nó!
Nói xong, Triệu Nhượng đem cái ghế hắn đã kéo ra một cước lại đạp vào. Nghiêng người đi tới trên ghế bên cạnh Triệu Lỗi ngồi xuống.
zhaoleiCho Jean! Anh đang làm gì vậy?
zhaorangCòn dì? Sao vẫn chưa về?
Tay Triệu Lỗi nắm chặt đũa, lông mày cũng không tự nhiên khẽ nhíu lại, nhưng vẫn nặn ra một nụ cười
zhaoleiCô ấy đi công tác rồi.
Triệu Nhượng nhìn về phía Triệu Giám Thuyên ngồi đối diện.
zhaorangKhông lạ gì khi đưa phụ nữ về nhà.
Mặt nóng dán mông lạnh
Triệu Giám Thuyên đã nhịn một chút lại nhịn, kết quả vẫn là mặt nóng dán mông lạnh, hắn đứa con trai này hoàn toàn nghe không ra ý tứ của hắn.
Triệu Nhượng còn muốn nói cái gì nữa, bị Triệu Lỗi ngăn lại.
zhaorangAnh ta đưa phụ nữ về nhà. Anh không sao chứ? Dì có biết không?