-
Ngày hôm sau Kiều Oản ngủ thẳng đến tự nhiên tỉnh, còn chưa mở mắt ngủ liền theo bản năng sờ điện thoại di động ở đầu giường, sờ soạng vài cái sau Kiều Oản đột nhiên phản ứng lại giật mình.
Điện thoại di động vẫn tắt máy, tối hôm qua lúc về phòng ngủ cô căn bản không mang vào.
Trước kia luôn tràn ngập điện 24 giờ, mấy năm đầu tiên là tùy thời đợi lệnh sợ Diêu Sâm có chuyện gì tìm không thấy mình, một hai năm sau là sợ ngày nào đó mình biến chứng khó chịu muốn chết, kết quả ngay cả 120 cũng không gọi được.
Nữ nhân đưa tay vén tóc, hiện tại đã xem như tóc ngắn, tối thiểu không cần lại mang cái kia khó chịu tóc giả...
Người phụ nữ duỗi lưng về phía người gõ cửa nhẹ giọng trả lời, nghe âm cuối còn mang theo vài tia lười biếng......
heluoluoBữa sáng muốn ăn gì?
Ngoài cửa Hà Lạc Lạc nhếch môi, thấp giọng hỏi cô.
qiaowan.Ừ...... Muốn ăn hoành thánh.
Trong lúc nói chuyện Kiều Oản đã thay xong quần áo đứng dậy đi mở khóa cửa phòng ngủ, Hà Lạc Lạc nghe vậy ngẩng đầu suy nghĩ một chút......
heluoluoMì vằn thắn nhỏ? Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi?
Hà Lạc Lạc nhớ rõ thành bắc có một cửa hàng hoành thánh làm hương vị không tệ, hình như còn là cửa hiệu lâu đời đời truyền thừa xuống. Ở thành Bắc có chút danh tiếng.
Kiều Oản hơi suy nghĩ một hai giây, sau đó gật gật đầu đáp ứng.
Hôm nay trời tốt, ra ngoài đi dạo nhiều cũng có lợi cho thân thể của mình.
Kiều Oản xuống xe mới phát hiện đây là tiệm vằn thắn lâu đời, vốn tưởng rằng...... vẫn là loại quán ven đường này. Kiều Oản chính mình cũng không tự biết kéo kéo khóe miệng, sau đó đè xuống một mạt tự giễu này đi theo Hà Lạc Lạc vào tiệm.
qiaowan."Anh có thường xuyên đến cửa hàng này không?"
heluoluoTrước kia lúc đi học thỉnh thoảng sẽ tới ăn một miếng, sau đó cũng không thường xuyên tới.
Người phụ nữ gật đầu, trong tiệm trang hoàng sang trọng hào phóng đến mức khiến cô hoài nghi căn bản không phải cửa hàng chủ yếu làm vằn thắn. Giống như... mở một cửa hàng truyền thống chuyên làm món ăn Trung Quốc ở phố người Hoa.
Đột nhiên phía sau nhớ tới thanh âm quen thuộc, Kiều Oản quay đầu nhìn thấy người tới, hơi có chút kinh hỉ đứng lên.
qiaowan.Học trưởng? Anh cũng tới ăn sáng nha.
Nhìn thấy Hà Lạc Lạc Triệu Lỗi tựa hồ càng thêm quen thuộc chào hỏi, Kiều Oản nghiêng nghiêng đầu là một con mèo nhỏ giống như nghi hoặc nhìn đối diện hai người...
Mà đối diện hai người tự nhiên là sẽ không kêu mèo nhỏ nghi hoặc quá lâu.
zhaoleiTôi và Lạc Lạc ngay từ đầu cũng gặp nhau ở cửa hàng này, sau đó liền để lại phương thức liên lạc.
heluoluoChị nói xem có khéo hay không, ngày anh Lỗi vừa về nước đã gặp phải.
Khó trách, khó trách hai người này bây giờ lại quen thuộc như vậy.
qiaowan.Học trưởng muốn ngồi xuống cùng ăn không?
zhaoleiKhông cần, lát nữa tôi còn phải đi đón người.
zhaoleiĐúng rồi, lễ kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường tháng sau của trường Nhất Trung... Kiều Kiều cậu có muốn về thăm không?
Nhìn ánh mắt mê mang của nàng lúc này Triệu Lỗi liền biết nàng không biết...... Đơn giản liền một hơi đem thời gian báo cho.
Dứt lời, tiểu nhân đối diện do dự một lúc lâu, tựa hồ là đột nhiên nhớ tới Triệu Lỗi một hồi còn có việc gấp, Kiều Oản lập tức khoát tay áo.
qiaowan.Có rảnh thì về xem thử.
Bất quá Triệu Lỗi căn bản sẽ không để ý thời gian nàng suy nghĩ sẽ chậm trễ chính mình là chuyện. Triệu Lỗi thấy nàng bối rối đưa ra hàm hồ kết quả này nhếch môi không nói nhẹ gật đầu.
-
yayaCảm ơn bạn đã mở cửa cho hoa hồng.