R1SE: Hoa hồng hoang dã / 075 - Anh Rất Nhớ Em
R1SE: Hoa hồng hoang dã
  • -
  • Trương Nhan Tề ở trên lầu nghe hai người nói chuyện dưới lầu, con ngươi đen nhánh như diều hâu nhìn nhất cử nhất động của cô bé trong máy theo dõi...
  • Hồi lâu sau, Trương Nhan Tề bấm điện thoại nội bộ. Tự nhiên kết nối bên kia là Trình Tự.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Mời Kiều tiểu thư lên đây.
  • Cũng không lâu lắm cửa phòng làm việc liền bị người ta gõ rất nhỏ, bất quá đợi lát nữa trong phòng vẫn không có động tĩnh, Kiều Bánh vừa định châm chọc Trương Nhan Tề trong lòng, cửa đột nhiên tự động mở ra......
  • Kiều Oản ngẩn ra, trong lòng có chút cẩn thận từng li từng tí đi vào......
  • Trong phòng quả nhiên, lại là ám điệu. Ban ngày ban mặt chỉ có khe hở nhỏ giữa rèm cửa sổ chiếu vào một tia nắng mặt trời. Trong phòng tràn ngập mùi thơm pha trộn giữa hổ phách và xạ hương.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Oản Oản, đã lâu không gặp.
  • qiaowan.
    qiaowan.
    Ngày hôm trước không phải mới gặp qua.
  • Người phụ nữ lập tức quay mặt lui về phía sau một bước nhỏ, tự nhiên, đầu ngón tay Trương Nhan Tề vốn muốn chạm vào gò má cô chỉ đụng phải sợi tóc lạnh như băng của cô.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Oản Oản hôm nay làm sao vậy? Cơn tức lớn như vậy?
  • Người phụ nữ đối diện mím môi, cúi đầu lắc đầu......
  • qiaowan.
    qiaowan.
    Không phải...... Đã lớn như vậy rồi, gặp mặt lại nhéo mặt, không tốt lắm......
  • Trương Nhan Tề vuốt ve bụng, không tốt sao? Oản Oản trước kia không phải thích nhất chính mình nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sao. Mỗi lần cô ghé vào cửa sổ bên cạnh cánh cửa cuối cùng của lớp chờ mình thu dọn cặp sách, Trương Nhan Tề đều giơ tay lên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
  • Nhưng cô còn nhớ, Trương Nhan Tề trong lòng... không hiểu sao lại có chút vui mừng.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Oản Oản hôm nay như thế nào đột nhiên tới tìm ca ca?
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Bên ngoài lạnh không? Oản Oản.
  • qiaowan.
    qiaowan.
    “……”
  • Anh ôn thanh nhỏ nhẹ một ngụm một cái Oản Oản gọi mình, Kiều Oản cảm thấy kỳ quái. Có thể nghĩ hôm trước hắn cũng phối hợp với mình giả vờ không quen biết Diêu Sâm... Nghĩ vậy, hệ số phòng bị và sợ hãi trước khi Kiều Quát đến đã được dỡ bỏ.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Oản Oản làm sao vậy? Nghĩ như thế nào là muốn khóc nhè?
  • Trương Nhan Tề kéo bàn tay nhỏ bé của cô đặt vào sô pha phục cổ của Khắc Lạc Phong, đột nhiên thấy cô không có động tĩnh, Trương Nhan Tề cúi đầu lại thấy hốc mắt cô ửng đỏ...... dáng vẻ rất ủy khuất.
  • Trương Nhan Tề đến gần cô, bàn tay ấm áp xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước chảy xuống khóe mắt cô.
  • qiaowan.
    qiaowan.
    Ca ca......
  • Có lẽ là nhiều năm như vậy mình quả thật rất cô đơn... Trong nháy mắt Kiều Oản ghim người vào trong ngực Trương Nhan Tề, giọng nói run rẩy gọi anh là "anh trai" có quá nhiều ủy khuất và luyến tiếc.
  • Trương Nhan Tề nghe ra được, người đàn ông ngẩn ra, trong đáy lòng có thứ gì đó bị kéo kéo, hắn không tự chủ được giơ tay lên ôm tiểu nhân đang khóc vào giờ phút này.
  • zhangyanqi
    zhangyanqi
    Được rồi được rồi, là ca ca không tốt......
  • Mặc dù nguyên nhân rời đi lúc đó là bởi vì Trương Nhan Tề biết chân tướng cha qua đời năm đó, hắn không thể tha thứ cho nàng tiếp tục đối mặt với nàng.
  • Nhưng khi Kiều đỏ mắt gọi mình là anh trai, tất cả những chuyện này Trương Nhan Tề nghĩ nhiều liền tiêu tan một cách không quan tâm... Đáng tiếc, anh không thể ích kỷ như vậy.
  • qiaowan.
    qiaowan.
    Anh trai, mười mấy năm nay anh đã đi đâu......
  • qiaowan.
    qiaowan.
    Em thật sự rất nhớ anh.
  • Nói không quan tâm là giả, hắn vẫn cùng mình lớn lên bảo vệ ca ca của mình không phải. Mặc dù ngày hôm trước gặp mặt cũng không phải vui vẻ, thậm chí Kiều Oản còn có chút giận dỗi hắn năm đó không cáo mà đừng hôm nay lại không rên một tiếng xuất hiện.
  • Nhưng tỉnh táo lại tinh tế nghĩ đến. Có lẽ hắn cũng có nỗi khổ riêng...
  • -
14
075 - Anh Rất Nhớ Em