R1SE: Hệ thống thỏ thành tinh
  • Từ sau khi thi trở về Quý Lê ngoài ý muốn khinh nhàn, cả ngày xuống dưới không có việc gì đông chuyển tây lắc, vừa đi vừa gặp mặt học viên quen biết sẽ thân thiết chào hỏi, thỉnh thoảng sẽ dừng chân ở trước cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh kiều diễm phương xa, cũng chưa từng nghĩ chỉ riêng ngày hôm nay đã xảy ra bao nhiêu chuyện đủ để làm cô nghẹn họng nhìn trân trối lã chã rơi lệ.
  • baijingting
    baijingting
    Tránh xa cô ấy ra.
  • Bạch Kính Đình một khắc cũng không muốn cùng nữ nhân trước mặt nói nhảm, thế nhưng nàng giống như ốc tai chứa tầng lưới lọc, lỗ tai trái vào lỗ tai phải ra không có dừng lại ngắn ngủi.
  • longtao
    longtao
    Tôi không hiểu anh đang nói gì.
  • Bạch Kính Đình lập tức chỉ muốn nói:
  • Chưa bao giờ im lặng như vậy.
  • Nữ nhân nếu như không có bất kỳ lá chắn nào cản trở nàng tổn thương người vô tội, hoàn toàn có thể trực tiếp giằng co, tựa như lúc trước nàng cố ý hãm hại Quý Lê vậy.
  • Hại đều hại, kết quả cảm thấy mình vì oan khuất của mình mà trả thù là chuyện không thể chính xác hơn, huống chi bây giờ còn quay đầu lại nói cho hắn biết trong trí nhớ của nàng tra không thấy người này, nàng chẳng lẽ đã chẳng biết xấu hổ đến trình độ này sao?
  • Có lẽ cô đã sớm quên tấm lòng ban đầu của mình.
  • baijingting
    baijingting
    Giả ngu cũng phải có giới hạn, nếu như ngươi bây giờ còn không quay đầu lại, bị hủy diệt chỉ là chính ngươi mà thôi.
  • Bạch Kính Đình lạnh lùng liếc nàng một cái, sau đó tiêu tiêu sái rời khỏi phạm vi tầm mắt của nữ nhân, chỉ mong lời nói hôm nay của hắn có thể có tác dụng cảnh tỉnh nữ nhân đúng lúc, dù sao quay đầu là bờ.
  • Bầu không khí trong phòng họp bên kia dần dần đọng lại giống như sắp đóng băng người đàn ông đứng bất động, hơi túm góc áo, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.
  • Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ đi đến bước bị đạo diễn tìm nói chuyện này.
  • Càng không nghĩ tới hôm nay lại trở thành ngày cuối cùng hắn sống ở Tinh Quang Đảo......
  • Quý Lê hết lòng với lấy tay nắm cửa sổ đóng chặt cửa sổ lại, vừa mới quay đầu tầm mắt liền tập trung vào thân ảnh quen thuộc.
  • Thời gian dài hóng gió khiến cô hiện tại hơi có chút mí mắt đánh nhau, nhưng bóng dáng kia quả thực rót cho cô một liều thuốc kích thích, sôi nổi đi tới trước mặt người đàn ông muốn cùng anh trò chuyện vui vẻ, nhưng mà người đàn ông ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô chút nào.
  • Thái độ khác thường của Vương Thần Nghệ không khỏi khiến Quý Lê thầm nghĩ không ổn, từ đáy lòng sinh ra xung động muốn tiến lên quan tâm.
  • jili
    jili
    Thầy Vương có chuyện phiền lòng sao?
  • Vương Thần Nghệ nghe vậy đầu tiên là dừng chân một sát, sau đó liền nhanh hơn bước chân rời đi, giống như là nhìn thấy dơ bẩn gì đó muốn tránh xa.
  • Điều này khiến trong lòng Quý Lê không khỏi khó chịu.
  • Kỳ thật càng nhiều nỗi lòng, là lo lắng.
  • Cũng đúng, nàng rõ ràng đều tận mắt nhìn thấy người ta vốn không hứng thú, lại xen vào việc của người khác nhất định muốn tiến lên hỏi thăm chỗ đau của người khác, nàng không gặp khó khăn thì ai gặp khó khăn?
  • Cho đến khi rẽ đến chỗ rẽ Vương Thần Nghệ mới nhắm hai mắt lại nói ra nỗi khổ tâm, sau đó giương mắt hai mắt thờ ơ như đang hồi tưởng cái gì, giờ phút này nếu có người đụng phải hắn chắc chắn sẽ phát hiện trong con ngươi của hắn tràn đầy không nỡ.
  • wangchenyi
    wangchenyi
    Lê nhi, đừng trách ta nhẫn tâm...... Ta cũng không muốn......
  • Hắn cũng không muốn một đao hai đoạn tuyệt tình như thế.
  • Thật ra thì Vương Thần Nghệ hoàn toàn không dự liệu được sẽ gặp Quý Lê ở khúc quanh, anh cũng không muốn để cho một mặt khó coi quẫn bách của mình hiện ra cho cô gái trong lòng, anh hy vọng ấn tượng lưu lại cho cô là ôn nhu săn sóc, đáng giá ỷ lại.
  • Sắp đi tới điểm chia tay, nội tâm không có lý do sinh ra không nỡ, nhưng hắn không muốn cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến Quý Lê lúc nào cũng tươi cười dịu dàng, lại càng không muốn hai người cảm nhận được nỗi khổ ly biệt.
  • Cho nên, yên lặng rời đi mới là lời từ biệt tốt nhất.
  • Từ biệt như vậy, đều tự mạnh khỏe.
  • ____________
14
bit116 tự sướng