R1SE: Hệ thống thỏ thành tinh / Bit35 ngày suy nghĩ
R1SE: Hệ thống thỏ thành tinh
  • Ngày 26 tháng 4 theo quy định mà nói hẳn là hoàn thành biên khúc và cô giáo Hồ nghe thử kết thúc ca khúc, Quý Lê nghe nhân viên công tác nói tiến trình làm một nhóm coi như thuận lợi, mà vấn đề làm hai nhóm tính đến nay là phong cách không thống nhất, chủ đề không rõ ràng, cô lo lắng các học viên sẽ vì vậy mà mất đi tính tích cực, cho nên buồn bực không vui, nhưng hiện tại đương nhiên không phải là lúc nên trầm mê, dù sao cách lần công diễn thứ hai chỉ còn lại có ba ngày.
  • Quý Lê thật sự không yên lòng về bọn họ cho nên sau khi biết được tình huống vẫn cố ý vô tình quanh quẩn ở cửa tổ hai, cô hy vọng sự xuất hiện của cô sẽ cho bọn họ biết mình không phải đang một mình chiến đấu hăng hái, cùng lúc đó lại không hy vọng bọn họ chú ý tới cô từ đó ảnh hưởng đến tiến độ vốn đã chậm lại.
  • Thời gian cuối cùng cũng không đợi người
  • Buổi tối hôm đó bọn họ suốt đêm sáng tác nhạc không nghỉ ngơi, Quý Lê vẫn tuân theo quan niệm sức khỏe lớn nhất, kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, nhưng duy chỉ có lần này cô không tiến lên khuyên can, trở lại phòng ngủ của mình đốt đèn bàn hoàn thành chương trình học tập mà không ảnh hưởng đến giấc ngủ bình thường của Ôn Diệc Quân, bọn họ đều đang vì chuyện mình yêu thích mà hành động, cô có lý do gì không đi thực tiễn?
  • Rạng sáng ngày 29 tháng 4, giáo viên phụ trách gia phục hóa Yên Hủ đột nhiên tìm không thấy người khác, sau khi biết tin tức liền gấp đến độ xoay quanh một đám nhân viên công tác, loại trừ khả năng thoát khỏi doanh trại, những nơi có thể ẩn thân gần đó bọn họ đều tìm qua nhưng vẫn không có kết quả, Ôn Diệc Quân cân nhắc đến Quý Lê làm người phụ trách tạm thời của tổ hát hẳn là sẽ biết sơ qua một hai, không nghĩ tới cũng không biết gì cả liền vội vàng nhướng mày.
  • Chuyện học viên vô duyên vô cớ biến mất đối với Ôn Diệc Quân mà nói là có chút không biết làm sao, Quý Lê cũng không đợi ai ra lệnh liền ngựa không dừng vó bắt đầu lần lượt tìm kiếm, rốt cục tìm được hắn trong phòng luyện tập trống rỗng đóng chặt cửa lớn, đèn tắt lửa, trái tim treo lơ lửng lúc này mới rơi xuống đất.
  • Ở ngoài cửa lấy di động ra nói cho Ôn Diệc Quân đã tìm được Yên Hủ Gia mới lặng lẽ đẩy cửa tiến vào phòng.
  • Thiếu niên đội mũ lưỡi trai màu trắng cúi đầu, hơn nữa Quý Lê cố ý thả nhẹ bước chân cho nên cậu cũng không nhận ra xung quanh có người, Quý Lê cũng không đành lòng quấy rầy liền im lặng ngồi ở bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vách tường màu vàng phía trước.
  • Thẳng đến khi Yên Hủ Gia hơi đứng lên đột nhiên quay đầu lại phát hiện Quý Lê Thời đang ngồi ở bên cạnh hắn vô ý thức ngã ngồi trên mặt đất, thân thể không tự giác không ngừng lui về phía sau, hắn cho rằng là mình nhiều ngày không có ngủ qua lại quá lâu không có gặp qua nữ hài tử cho nên mới ở trong mộng hiện lên ngày có suy nghĩ Quý Lê thân ảnh
  • Nhưng mà cảm nhận được cảm giác đau đớn chân thật mới mờ mịt chớp chớp mắt to nhìn thẳng Quý Lê, lệ khí vừa rồi đáy mắt nhất thời tan thành mây khói, thay vào đó là một tầng hơi nước bám vào bên ngoài.
  • Đương nhiên bộ dáng này đánh thẳng vào nội tâm Quý Lê, có lúc anh không tự biết mình đáng yêu thật sự sẽ khiến cô tạm thời quên đi chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ rõ ràng chỉ có mấy tháng.
  • Quý Lê kìm lòng không đậu lấy tay nâng khuôn mặt cậu bé lên để cậu có thể nhìn cô tốt hơn, có một số việc nếu như hiện tại không mở rộng cửa lòng, sau đó muốn cùng cậu nói chuyện sâu hơn sẽ rất khó, cho nên chọn ngày không bằng gặp ngày là tốt nhất.
  • jili
    jili
    Anh có thể cho tôi biết tại sao anh lại ngồi đây một mình không?
  • Quý Lê không tự chủ bình tĩnh ngữ khí, khi còn bé nhìn người khác nhà đuổi theo tỷ tỷ mông chạy đệ đệ đều cực kỳ hâm mộ không thôi, cũng phá lệ chờ đợi cha mẹ có thể lại có một nam hài, mà hôm nay nàng tự nhận là rất tốt đem phần này sủng ái cho đám học viên này
14
Bit35 ngày suy nghĩ