R1SE: Hệ thống thỏ thành tinh / Bit13 không đơn độc
R1SE: Hệ thống thỏ thành tinh
  • Quý Lê nhìn các thầy cô bên cạnh cố kìm nén vui sướng ép buộc mình nghiêm túc, không nhịn được nhếch miệng lên.
  • Độ hoàn chỉnh của mấy nhóm học viên trước đều tương đối cao, cô cũng không có gì cụ thể có thể bình luận cho bọn họ.
  • Phương thức khảo hạch ca khúc chủ đề như sóng lớn đào cát này làm cho một ít học viên năng lực học tập mạnh trổ hết tài năng, cũng làm cho một ít học viên còn chưa đạt tới tiêu chuẩn dần dần hiển lộ.
  • Bởi vì không phải chủ nhiệm lớp, Quý Lê so với bốn vị giáo viên rõ ràng thả lỏng một chút, trước mắt cô bức thiết muốn biết chỉ có kết quả khảo hạch của Địch Tiêu Văn.
  • Bỗng nhiên vừa nhấc mắt liền cùng Địch Tiêu Văn đối diện, Quý Lê nhún nhún vai hơi di chuyển về phía trước một chút, hai tay nắm chặt cùng một chỗ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Địch Tiêu Văn
  • Một loạt động tác của Quý Lê đương nhiên khiến Ôn Diệc Quân hiểu lầm càng sâu, hai người này quả thật có chút quan hệ gì đó.
  • suyoupeng
    suyoupeng
    Cậu xem lớp F của chúng ta còn giỏi không?
  • Tuy rằng kết quả không đạt được mong muốn của cậu bé, nhưng Quý Lê biết sâu sắc cậu thật sự đã cố gắng hết sức, cô cũng nghĩ lại luyện tập vũ đạo không phải chuyện một sớm một chiều, cậu có tiềm lực tin tưởng ngày sau sẽ tiến thêm một bước.
  • Đến lúc sắp kết thúc Quý Lê cảm giác mình đổ mồ hôi ròng, tay ôm bụng cắn chặt môi dưới, cô hiểu mình đến sớm, nhưng cô không thể ích kỷ tự ý nghỉ việc, chỉ có thể chịu đựng.
  • Khi nghe Ôn Diệc Quân kêu kết thúc công việc, Quý Lê giơ tay lên góc bàn miễn cưỡng mượn ngoại lực đứng lên, thật sự không có lòng dạ nào chờ Ôn Diệc Quân cùng về phòng ngủ liền một mình rời đi.
  • Cô đột nhiên rất hâm mộ những người không đau
  • Quý Lê nhận mệnh đem quần dính một chút máu ném vào trong máy giặt, thu dọn xong nằm ở trên giường không thể tránh được thở dài
  • Nghe Ôn Diệc Quân nói ca khúc chủ đề lần này thu ở bờ biển, vốn còn tràn đầy vui mừng suy nghĩ có thể thổi gió biển, hiện tại có thể đi Thành Đô hay không là một vấn đề
  • Có lẽ là một đêm không chợp mắt, hoặc có lẽ là do đau đớn khó nhịn, Quý Lê rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.
  • Đợi đến khi Quý Lê tỉnh lại liền thấy Lưu Dã ngồi ở cuối giường bưng chén, mi thanh mục tú muốn người càng lún càng sâu
  • Cô nhất thời cho rằng mình như vừa tỉnh mộng, nhận lầm Ôn Diệc Quân thành Lưu Dã, chống nệm ngồi dậy, bất giác lấy tay dùng sức dụi dụi mắt, bên tai liền vang lên giọng nam đánh thẳng vào lòng người.
  • liuye
    liuye
    Đừng dụi mắt
  • Quý Lê nghe lời buông cánh tay xuống, lần này cô xác định người trước mắt chính là Lưu Dã, chỉ có điều nguyên nhân anh ta xuất hiện ở đây cô còn chưa hiểu rõ.
  • Lưu cũng bị Quý Lê nhìn chăm chú làm cho thần sắc mất tự nhiên, tay kia gãi gãi đầu nhanh chóng dời tầm mắt đi.
  • liuye
    liuye
    Cái đó... tôi tình cờ nghe đạo diễn nói với người quay phim rằng anh không khỏe lắm, cho nên sau khi quay xong vật liệu liền đến thăm anh.
  • Mình đã ngủ lâu như vậy sao?
  • Lưu Dã đối mặt với ánh mắt cầu kỳ của Quý Lê, tầm mắt vô thức né tránh, hắn vẫn nhớ rõ biểu tình kinh ngạc của Ôn Diệc Quân khi đưa đường đỏ cho hắn.
  • Có lẽ cô ấy đã hiểu lầm gì đó.
  • liuye
    liuye
    Còn đau không?
  • Quý Lê nhận lấy ngụm nước đường đỏ Lưu Dã đưa tới, cô cho rằng có lẽ trì hoãn lâu như vậy sẽ sớm lạnh đi, không nghĩ tới mơ hồ có thể thấy được bọt nước treo tường, uống vào cũng vẫn nóng hầm hập như trước.
  • Cảm giác đau đớn này ai cũng không thể khống chế, nhưng hiện tại Quý Lê chỉ cảm thấy cả người ấm áp.
  • jili
    jili
    Tốt hơn rồi, cảm ơn.
  • Người càng đến giai đoạn này càng dễ cảm tính, ít nhất Quý Lê là như vậy, Ôn Diệc Quân tuy rằng bình thường cãi nhau với cô, nhưng đến thời khắc mấu chốt không nhìn thấy cô chịu ủy khuất chút nào.
  • Với họ, cô ấy không bao giờ cô đơn.
14
Bit13 không đơn độc