Nhà cụ Ngôn có vàng. / Âu cũng vì chữ nghèo
Nhà cụ Ngôn có vàng.
  • Tiếng kêu thảm thiết của lão Cường còn vang xa hơn cả tiếng ếch nhái kêu. May mắn sao là trên cánh đồng lúc này lại chẳng có ai.
  • Lão Cường
    Lão Cường
    - Con đ.ĩ! Sao mày bé mà mày ác thế hở, ông xin mày không cho thì thôi chứ mày đánh ông thế à?
  • Huyền
    Huyền
    - Lần này đánh còn nhẹ đấy. Lần sau tôi còn thấy ông có ý đồ xấu thì tôi cắt. Con Huyền này trần đời chưa có việc gì mà không dám làm. Có nhiều tiền rồi không biết làm gì thì đi làm từ thiện tích đức đi, hoang dâm ấu loạn có ngày chết.
  • Lão Cường đau đến chết đi sống lại, dặt dẹo bỏ đi, hắn không quên đe dọa:
  • Lão Cường
    Lão Cường
    - Mày cứ nhớ cái mặt ông, mai ông mày sẽ đi báo chính quyền gồng cổ mày.... Ông sẽ... Ông sẽ... Ối giời ơi Con Huyền nó giết tôi....
  • Đang nói giở câu thì huyền cầm đá ném liêm hồi khiến Cường co cẳng bỏ chạy. Nhìn cái tướng lom khom chạy của hắn trông mà buồn cười. Huyền thách:
  • Huyền
    Huyền
    - Báo hộ tôi cái, tôi cũng muốn thắc mắc xem nhà tôi sao tháng này chưa được trợ cấp gì đây.
  • Huyền cười, phủi quần áo dính bùn. Cô buột miệng chửi cái lão hãm tài, mới đặt vó gặp xúi quẩy thế không biết có kéo được ít tôm tép nào không.
  • Nhưng ngược lại với suy nghĩ của Huyền, hôm nay mát trời vó nào vó nấy đều đấy ắp tôm với tép. Nhìn những con tôm nhỏ tươi nguyên nhảy đanh đách lấp lánh, Huyền lại cười to. Quả này ngày mai đủ tiền mua thuốc thang cho thầy mấy bận.
  • Trong khi vui mừng chưa được bao lâu, thì Huyền lại có thêm một suy nghĩ khác. Đánh được nhiều thế này. Nhưng giờ đã hơn chín giờ tối, liệu còn ai thức mà mua cho cô. Nếu để ngày mai thì chắc chắn sẽ chết cả, lại mất giá. Mới vui mừng chưa được bao lâu giờ lại tụt cả hứng.
  • Nhưng cô quyết rồi, cô sẽ cố gắng bán hết trong đêm, biết là khó nhưng còn hơn mai chết ươn. Thế nên, vừa đi, cô vừa rao bán tép bán tôm.
  • Khi đi qua nhà cụ Nghị, thì có vẻ như tập phim chiếu cũng gần hết. Trời tối muộn đã có dăm ba đứa bỏ về, vì sợ bố mẹ khóa cổng. Huyền ngẩn người, cũng tiếc lắm nhưng tiền thuốc cho thầy quan trọng hơn.
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Sao thế! Có đánh được không mà mặt mày trông rũ rượi thế? Chắc không có con nào hở?
  • Cụ nghị kê ghế ngoài cổng ngắm trăng uống trà, cắn miếng kẹo lạc nhai lốp bốp. Huyền lắc đầu, cô chìa cái giỏ đầy ắp tôm tép cho cụ nhìn. Dưới ánh điện trong hiên nhà cụ le lói qua, những con tép vàng óng giãy giụa. Cụ bĩu môi:
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Thế này mày còn xị mặt cái gì? nhiều thế này cơ mà. Bán cho tao một ít về rang, cái này rang mặn mặn cho vài ít lá chanh nhắm rượu thì còn ngon hơn châu chấu.
  • Cụ Nghị xóc xóc cái giỏ rồi động viên. Huyền tháo cái giỏ ngang eo xuống rồi ngồi bệt xuống đường giãi bày:
  • Huyền
    Huyền
    -Tất nhiên là mừng chứ cụ, nhưng tầm này ai mua cụ ơi. Mai thì nó chết chắc chỉ còn nửa giá. Cụ cứ bốc bao nhiêu thì bốc, con nào dám lấy tiền của cụ. Lâu lâu cụ cứ cho con sang xem tivi nhờ là con đội ơn cụ lắm rồi.
  • Vừa nói, Huyền đứng lên đi lại cây khoai dại trước cổng nhà cụ Nghị, bẻ lấy hai tàu lá to chắp lại rồi đổ tép ra. Thấy Huyền sống tình nghĩa, chả hiểu cụ nghĩ gì đăm chiêu một lúc rồi nói:
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Mày muốn bán hết trong tối nay chứ gì. Nghe tao bảo, giờ chịu khó chạy sang thôn bên, đi đến cuối làng hỏi nhà cụ Ngôn, mà chả phải hỏi đâu, cứ đi thẳng đến cuối làng thấy cái nhà nào năm gian mới xây thì là nhà Cụ Ngôn. Sớm qua tao vừa sang chơi, nghe cô con dâu nhà cụ nói mới sinh con được mấy tháng, đang tính cho ăn bột. Mà người ta nói muốn mua tép tươi về phơi rồi xay chung với muối để thành hạt nêm. Mày sang đó hỏi xem thế nào, biết đâu người ta lại mua, còn đặt mày những ngày sau. sang ấy cứ bảo là cụ Nghị giới thiệu, chứ không thân không thích người ta không tiếp đâu.
  • Nghe cụ Nghị nói, mắt Huyền sáng rực lên vui sướng, chẳng cần nói Huyền rối rít cảm ơn rồi chạy thục mạng đi ngay cho kịp. Làng bên không xa, đi tắt lối cánh đồng sang thì càng gần. Trong đêm tối, tiếng bước chân trần chạy thình thịch trên mặt đất khiến tứ phía chó sủa râm ran.
  • Chạy mãi cuối cùng cũng đến nơi, đứng trước ngôi nhà năm gian thơm mùi sơn mới, Huyền thở như trâu cày. Nhưng không để bản thân được nghỉ ngơi vì sợ muộn người ta lại ngủ mất. Huyền gọi cửa, tuy vội lại lo người ta không mở, nhưng nhớ lời cụ Nghị, cô điềm đạm gọi:
  • Huyền
    Huyền
    - Cụ Ngôn ơi, cụ Ngôn. Con là cháu cụ Nghị thôn bên, cụ mở cửa cho con với. Cụ con bảo con mang tôm sang cho cô.
  • Đúng như dự đoán, gọi hai câu đã có người ở nhà cụ Ngôn chạy ra mở cửa. Người đàn ông nhìn Huyền từ chân lên đến đầu rồi bĩu môi:
  • Thằng Lũ
    Thằng Lũ
    - Gớm chửa, giới thiệu cháu cụ Nghị mà trông rách dưới thế này à? Mày định lừa ai?
  • Huyền
    Huyền
    - Ô thế cháu cụ Nghị không có quyền rách rưới à?
  • Huyền hất hàm lên chả sợ hãi tỏ vẻ như người nhà cụ Nghị thật. Người đàn ông lườm lườm Huyền một cái rõ dài rồi mới mở to cổng cho cô vào.
  • Đứng trước cái sân gạch đỏ rộng lớn áng chừng cả mẫu ruộng, Huyền nuốt nước bọt cái ực. Cô bị hoa mắt trước cơ ngơi đồ sộ của nhà cụ Ngôn này. Từ bé đến lớn Huyền chỉ được thấy nhà cụ Nghị là nhà giàu có nhất, và cô chỉ được vào nhà cụ khi xem phim ké. Tưởng nhà cụ Nghị đã là to nhất, ấy thế mà nhà cụ Ngôn này còn to gấp vạn lần. Hai đường đi đều dẫn lối bởi những chậu sứ đắt tiền.
  • Khi mà trong làng còn tối đen như mực, thì nhà cụ khắp nơi đã giăng đèn điện sáng chói. Bộ ghế đá bên trên đặt ấm trà ngay ngắn chính giữa sân. Bên cạnh, lại kê thêm cả một cái chõng tre, cụ Ngôn đang ngồi ngắm trăng. Huyền thầm nghĩ: "Lạ thật, nhà giàu toàn ngắm trăng, ngắm trăng nhiều là giàu có hả ta?"
  • Cụ Ngôn
    Cụ Ngôn
    - Ông mày sai đến để đưa tôm đấy hở?
  • Giọng cụ Nghị vang lên làm Huyền giật mình, khúm núm đến trước cụ, cô gật bẩm:
  • Huyền
    Huyền
    - Vâng, cụ Nghị dặn con thế. Tôm tép con vừa đánh xong còn tươi lắm cụ ơi....
  • Cậu Vóc
    Cậu Vóc
    - Thầy ơi! mai thầy cho con xin tiền đóng học thầy nhé. Trường sắp sửa thi rồi đấy thầy.
  • Huyền đang lắc lắc cái giỏ để chào hàng. Thì trong nhà bước ra, một người con trai da trắng, mũi cao, môi hồng hồng cầm tờ thông báo chạy đến trước mặt cụ Nghị. Huyền đang nói, theo lịch sự cô ngừng lại để người con trai nói hết. Đây chắc hẳn là con trai cụ Ngôn. Cặp kính cận đeo trước mắt, cái quần có dây đai kéo lên vai. Nhìn cái dáng trông mới bảnh bao làm sao, mới trí thức làm sao. Huyền nhìn xong cũng quên mất mình định nói gì.
  • Người con trai chìa tờ giấy cho thầy rồi đọc từng khoản thu. Cụ chắc cũng chẳng khắt khe gì chuyện tiền nong nên xua tay không nghe thêm:
  • Cụ Ngôn
    Cụ Ngôn
    - Để mai thầy đưa. Con vào học đi.
  • Người con trai hiểu chuyện, gật đầu chạy vào mà không nhìn Huyền lấy một cái. Từ khi cô bước chân vào đây, cái gì đối với cô cũng trở nên hoàn hảo một cách lạ thường.
  • Đang nghĩ vẩn vơ, cô không hề biết cụ Ngôn đang nhìn mình dò xét. Cụ bảo người ở ra lấy tép cho Huyền rồi hỏi dò:
  • Cụ Ngôn
    Cụ Ngôn
    - Mày ở cùng làng với cụ Nghị phải không. Làng ấy có đứa nào tên huyền à?
  • Huyền nhìn cụ Ngôn nhíu lông mày, cụ vẫn bình thường uống trà. Chả lẽ cô đã làm gì để tai tiếng bay tới tận tai cụ Ngôn. Huyền ngập ngừng, gật đầu nói:
  • Huyền
    Huyền
    - Con là Huyền. Sao thế hở cụ?
  • Huyền lí nhí đáp, cụ Ngôn lạnh nhạt nhìn vào cô vài giây rồi lại uống trà. Cụ đuổi khéo:
  • Cụ Ngôn
    Cụ Ngôn
    - Không, tao chỉ hỏi thế thôi. Giờ cũng muộn rồi, mày về đi. Gửi lời Cảm ơn cụ Nghị đến chỗ tép này....
  • Huyền đơ người, thế này gọi là đuổi rồi còn gì. Thế còn tiền thì sao, ai sẽ trả cho cô.
  • Cuối cùng, cô cười cười rồi đi ra ngoài cổng, nghĩ đơn giản tí sẽ có người ra đưa nhưng đợi mãi, đợi mãi cuối cùng chả thấy ai. Đêm muộn, đèn điện trong nhà cụ Ngôn cũng tắt hết. Một mình Huyền đứng ngoài này trơ trọi, bơ vơ.
  • Cũng đã muộn, cô quyết định về, lững thững đi nghĩ đến mẻ tép đầy ắp mà giờ lại không kiếm được đồng nào. Huyền trách bản thân mình lúc ở nhà cụ Nghị nói năng không rõ ràng để cho cụ hiểu nhầm là Cụ nghị cho. Nhưng giờ hối có kịp nữa đâu.
  • Huyền bần thần về nhà, trong đầu cô suy tư biết bao nhiêu là chuyện, cô nghĩ rằng nhà cụ Ngôn giàu có thế ấy vậy mà cũng chẳng trả cho đồng nào. Ừ thì cụ Ngôn nghĩ rằng cụ Nghị sai cháu mang tép sang, nhưng chí ít cụ cũng phải cho ít đồng gọi là công đêm hôm sang đưa chứ. Mấy cây số ít ỏi gì đâu:
  • Huyền
    Huyền
    - Cái nhà cụ Ngôn này. Kém sang thế không biết.
  • Huyền bực mình nói ra mồm, cô chỉ buồn ngày mai không có tiền cho bu đi chợ. Càng nghĩ, cô lại càng thở dài:
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Sao, cụ Ngôn có lấy tép hay không?
  • Thấy cụ Nghị vẫn ngồi ngoài hiên nhà nhìn thấy cái bóng gầy gầy thất thểu, cụ biết ngay là Huyền đi qua. Sẵn cơn bực, Huyền run giọng muốn khóc:
  • Huyền
    Huyền
    - Con đưa rồi, nhưng nào được đồng nào. Cụ Ngôn tưởng là cụ cho nên không trả tiền. Ngày mai u con biết lấy gì mà đi chợ....
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Vậy mày nói sao? Rồi mày có đòi cụ ấy không?
  • Cụ nghị đứng thẳng dậy như muốn hỏi câu trả lời của Huyền là gì. Thấy cụ gấp gáp thì cô hơi sợ, nhưng cô vẫn thật thà trả lời:
  • Huyền
    Huyền
    - Con nào dám đòi, nếu cụ ấy trả thì đã trả rồi, cần gì đến lượt con hỏi. Nhưng xem ra... Là mất thật.
  • Huyền vừa nói bé dần, cô nhìn thẳng xuống đất, quắp chân vào cục đá rồi vứt nó đi. Cụ Nghị nhìn Huyền biết cô tiếc. Rút trong túi ra một đồng, cụ trầm giọng nói:
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Đây, coi như tao mua lại chỗ tép ấy của mày, lần sau có mày cứ mang sang, tao trả tiền là được chứ gì. Mày lớn đầu mà vẫn dại dột lắm Huyền ạ, cũng may mà mày không mạnh mồm xin lại chứ không thì... Mà mày có tin chỉ vì vài cân tép bé của mày mà cuộc sống nhà mày đổi đời không?
  • Cầm lấy một đồng cụ Nghị đưa, đang hậm hực Huyền bỗng dưng sáng mắt. Cô trả lời cho qua chuyện, nhưng tay đã nhanh chóng đút một đồng vào túi áo cẩn thận:
  • Huyền
    Huyền
    - Cụ không phải đùa con. Nếu con đổi đời nhờ mấy con tép thật thì con hứa với cụ, lần nào con đi kéo về cũng chia cho cụ một nửa. À mà lạ cụ ơi, lúc con bảo con là cháu cụ, thế mà cụ Ngôn lại hỏi con là: "Mày biết cái Huyền không?" Con đứng hình luôn. Sao cụ ấy biết con thế ạ?
  • Huyền nhớ ra rồi ngây thơ hỏi cụ. Cụ Nghị không nói gì, chỉ cười rồi đem xách cái ghế vào trong nhà, cụ bảo:
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Mày cứ nghe lời tao đi, ắt sau này sẽ có phước. Thôi muộn rồi,về nhà mà ngủ đi. Con gái con đứa đi đêm đi hôm... Giữ mình cho cẩn thận.
  • Huyền nhìn cụ Nghị đi vào nhà rồi mà vẫn không hiểu câu nói của cụ. Liệu có khi nào cụ Nghị xin cho Huyền vào nhà cụ Ngôn làm người ở không?
  • Nhưng đấy chỉ mới là suy đoán, còn thực hư thế nào chỉ có cụ Nghị là biết. Những người giàu có họ thường nói lấp lửng, thậm chí là bóng gió để người bình thường đoán. Huyền thì rất ghét kiểu mập mờ, có gì cụ cứ nói thẳng, ấp úng chả hay ho gì, mà người khác lại hại não.
  • Sáng hôm sau, bà Hồng có tiền đi chợ, thuốc thang cầm cự cho chồng. Huyền đi kéo vó về muộn nên sáng bà Hồng để cho cô ngủ. Khi về, bà mua cho mỗi cha con một cái bánh rán ăn tạm. Sợ thầy không no, Huyền chia nửa cái bánh làm đôi rồi giục ông hồng ăn nốt.
  • Tối, ăn cơm vội vàng xong Huyền chạy ù sang nhà cụ Nghị xem tivi nhờ. Ngỡ mình đi sang là sớm nhất nhưng không, trong sân nhà cụ Nghị đã chật ních người. Huyền chọn tạm một góc đứng từ xa xem cũng khá rõ. Đến giờ phim, không ai bảo ai, nhưng ai nấy đều im phăng phắc chờ. Ngày hôm qua đã là tập cuối của bộ phim trước, hôm nay là tập mới. Phim có cái tên rất lạ ấy là: Lấy chồng âm phủ....
  • Chà! Cái tên nó ma mị thế này, chắc là phim kinh dị. Huyền ngồi co ro thấy sợ sợ.
  • Nội dung phim cũng xoanh quanh cô gái vì thiếu tiền chữa bệnh cho mẹ nên chấp nhận gả cho một thiếu gia nhà giàu đã chết, cuối cùng là bị chôn sống. Oan hồn vất vưởng về báo thù người bên nhà chồng chết cả. Xem xong Huyền sợ lắm. Xưa giờ xem phim chỉ thấy lấy chồng nhà giàu rồi bị ức hiếp, chứ chưa bao giờ nghe thấy lấy chồng ma bao giờ. Đúng là phim, kiểu quái gì cũng có.
  • Cậu bé
    Cậu bé
    - Chị Huyền này! Sau này chị có phải lấy chồng ma giống như phim không?Bố chị cũng ốm mà nhà chị cũng không có tiền còn gì. Mà em lại cứ thấy cái cô trong phim nhìn y như chị.
  • Huyền
    Huyền
    - Giống cái con mắt nhà mày, tao làm sao mà phải lấy chồng ma? Mà đấy chỉ là phim thôi, không xem thì đi về, mất trật tự.
  • Huyền cáu rồi nói lại đám trẻ con. Nhưng trong lòng cô cũng sợ hãi không kém. Nếu mà đời Huyền giống như cô gái trong phim thì chết dở.
  • Hết phim, Huyền đi về, lại thấy cụ Nghị ngồi ngoài hè. Đôi mắt lim dim phe phẩy cái quạt, cụ bảo:
  • Cụ Nghị
    Cụ Nghị
    - Mai mày lại kéo tép vết xong mang sang nhà cụ Ngôn, nếu cụ không trả tiền thì cũng đừng hỏi, quay về tao trả tiền cho, biết chửa.
  • Huyền gật đầu, cô lủi thủi đi về, bộ phim vừa rồi vẫn luôn ám ảnh khiến Huyền không thể nào bình thường cho được.
  • Đêm ấy, sau khi mọi người mới chìm vào giấc ngủ. Thì phía bên nhà, bà Hồng đang gào tên chồng rũ rượi. Huyền bên buồng nghe thấy tiếng u cũng bật dậy tức tốc chạy sang. Qua cái đèn dầu le lói, ông hồng nằm trên một vũng máu đen kịt, có vẻ ông vừa bị thổ huyết. Huyền luống cuống hỏi u:
  • Huyền
    Huyền
    - Thầy làm sao thế hở u? Lúc tối thầy vừa uống thuốc rồi kia mà....
  • Bà Hồng
    Bà Hồng
    - U cũng không biết, chắc phải cho thầy mày lên trạm xá. Nhanh nhanh lên con, không thì không kịp nữa...
  • Bà Hồng trong lúc luống cuống nhưng vẫn chỉ đạo con làm những việc cần thiết bây giờ. hàng xóm thấy tiếng hô hoán cũng kéo sang, nhà ông bà Hồng nghèo, nhưng được cái ăn ở tốt cho nên họ thương lắm. Hai người đàn ông to con lực lưỡng cầm võng cho ông Hồng nằm vào trong rồi khiêng lên viện. Chả biết ông lại bị gì mà cứ kêu than đau đầu đau bụng mãi không thôi. Hôm ngã giàn giáo ông khỏe như trâu, vẫn còn làm cố mấy buổi rồi mới về quê, ấy thế mà giờ bệnh tình cứ thế phát ra không biết phương nào mà chữa trị.
  • Bà Hồng có vẻ lần này linh cảm mách bảo ông Hồng sẽ không qua khỏi, nhưng vẫn cố gắng cho ông lên trạm xá, dù trong túi chỉ còn vài vào sáng nay đi chợ thừa. Tiền thì hết, chồng lại không biết có chữa được hay không. Sao cái số nhà này nó lại hạn thế không biết.
  • Huyền chạy theo sau mà thương thầy khóc sướt mướt, nhưng sợ u chửi nên không dám khóc to. Nghèo đã đành, giờ không có tiền lại chả biết kêu ai. Tiếng chân đất chạy thình thịch suốt đêm để đưa thầy Huyền lên trạm xá vội vàng, ông sau một hồi đau đớn cũng lịm đi không còn rên rỉ nữa. Tưởng thầy chết, Huyền lại càng khóc nức nở.
  • Lên đến trạm chẳng còn ai, tuy mở cửa nhưng không thấy bóng bác sĩ nào. Đây là lần thứ hai Huyền lên đây, lần trước là đưa ông Hồng lên kiểm tra và lần này. Còn những lần bốc thuốc nhà cô đều lấy ở thầy lang cùng làng. Biết bác sĩ có học có hành khoa học sẽ tốt hơn là thầy lang vườn. Nếu như thầy lang quen biết người ta còn cho nợ vài thang, còn bác sĩ không có tiền họ sẽ không chữa chạy.
  • Hai người khiêng võng đi cùng đưa nhà bà Hồng đến nơi cũng về luôn. Họ chỉ biết giúp đỡ bằng sức người, còn tiền bạc gia đình tự lo liệu. Đối với Huyền như thế họ đã tốt lắm rồi, không nhờ hai người đàn ông ấy mẹ con cô cũng chả biết ra sao.
  • Sau một hồi gọi như muốn tắt thở, thì cũng có một người đàn ông mặc áo trắng khệ nệ đi ra. Nhìn bộ dáng rách rưới, hắn hỏi:
  • Đốc tờ
    Đốc tờ
    - Có tiền không? Có tiền thì vào trong này. Mà không có tiền thì thôi khiêng về đi.
  • Nói xong thì người bác sĩ cao quý phẩy tay ra hiệu. Bởi người có học họ nhìn kỹ lắm, những người rách rưới như mẹ con bà Hồng thì lấy đâu ra tiền mà chữa với chạy. Huyền khóc chịu, cô bảo :
  • Huyền
    Huyền
    - Này, ông là đốc tờ mà ông nói được câu đấy à? Ông ăn lương nhà nước mà ông mặc cho dân chết à. Ông cứ chữa đi, tôi chạy về lấy tiền. Nhà tôi thiếu mẹ gì tiền.
  • Huyền sẵng giọng vừa nói vừa vỗ đành đạch vào cái túi áo, nhưng trong đấy làm gì có cắc nào. Vị bác sĩ nhìn vẻ chắc chắn của Huyền thì ngẫm một lúc. Cuối cùng ông ta cũng đành bảo:
  • Đốc tờ
    Đốc tờ
    - Nếu có tiền thì vào đây. Bác sĩ làm việc cũng phải chạy bằng cơm bằng gạo chứ có chạy bằng pin đâu. Không có tiền chữa miễn phí rồi ai trả lương. Mà thôi về nhà lấy tiền đi, không có là tao không chữa đâu đấy.
  • Huyền nhìn người bác sĩ "thương dân như con" này mà ấm ức. Rồi cô lại nhìn sang bà Hồng, u nhắm mắt để hai hàng nước mắt chảy dài xuống gò má. Trong đầu Huyền tối đen như mực, lấy đâu ra tiền bây giờ…
  • Huyền
    Huyền
    - U ngồi đây trông thầy. Con về nhà lấy tiền. Bác sĩ bảo gì u cứ làm theo...
  • Bà Hồng
    Bà Hồng
    - Nhưng mà...
  • Huyền
    Huyền
    - U cứ ngồi đây, để con đi, con sẽ về sớm. Quan trọng cứu thầy trước, u yên tâm, tí con quay lại.
  • Huyền vỗ vỗ vào tay bà Hồng động viên. Bà không biết Huyền sẽ đi đâu, làm gì để lấy tiền, trong khi ruột thịt người nhà cũng chả có ai khấm khá. Cả làng người khá giả cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết toàn làm quan làm địa chủ, nào có ai thân thích gì. Nhìn Huyền đội cái nón rồi xắn cái quần lên quá đầu gối mà bà Hồng không đành.
  • Ông bác sĩ có vẻ biết được nội tâm bà Hồng, ông chẹp mồm than:
  • Đốc tờ
    Đốc tờ
    - Thôi! Tôi nghĩ ông nhà cũng chả chữa được đâu. Bà thấy đấy, bụng phình to thế kia. Không chừng chỉ chờ ngày chờ giờ vỡ ra là chết thôi. Tôi nói thật, thôi thì mang về nhà cho thanh thản. Chết ở nhà vẫn có cái ấm cúng hơn...
  • Huyền
    Huyền
    - Cái thằng lang băm khốn kiếp này, mồm mày ăn thưa gì mà độc thế hở. Việc của mày chữa trị cứu người, chứ không phải là thêm mắm thêm muối. Mày nhớ lấy, bố tao có mệnh hệ gì tao kiện mày.
  • Huyền đi tới cổng rồi nhưng vì nghe thấy lão nói chối quá liền quay lại xách cổ hắn lên. Bà Hồng sợ vội vàng ngăn con lại. Trong tình thế này, Bà cũng không biết phải làm gì, đầu bà cứ rối như tơ vò, chỉ còn cách trông đợi vào đứa con gái bé nhỏ
14
Âu cũng vì chữ nghèo