Nguyện Vọng Cuối Cùng / Chương 36: Ra Tù Lại Làm Một Hảo Hán
Nguyện Vọng Cuối Cùng
  • Nhờ có Chủ tịch Huyện phối hợp cung cấp bằng chứng, đặt bẫy ông Hai Hạnh, Đội Điều tra đặc biệt do anh Cả dẫn đầu lấy lí do cơ sở sản xuất đường trái phép, tiến hành tịch thu và lục soát cơ sở.
  • Hóa chất trộn vào đường được phát hiện, ông Hai Hạnh oán hận trừng mắt nhìn Chủ tịch Huyện, mang ý cảnh cáo.
  • Nào ngờ ông Hai Hạnh vừa bị dẫn đi, Chủ tịch Huyện cũng liền bị mang đi ngay sau đó, trước khi đi còn được Uyển Lâm vỗ vai an ủi:
  • Uyển Lâm
    Uyển Lâm
    Ông tham ô chắc cũng không ít đi, cho nên mới có tiền trả cho người ta mỗi tháng năm triệu, lại còn dư dả tiêu xài. Cố lên, ra tù lại là một hảo hán.
  • Ra tù... ra tù... ra tù...
  • Chủ tịch huyện
    Chủ tịch huyện
    Con nhỏ kia mi có ý gì? Ông phối hợp như vậy không phải để được vào tù, bọn mày gạt ông.
  • Chủ tịch Huyện la hét om sòm, cảnh sát trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, còng tay hắn dẫn đi. Đối với một Huyện mới mà nói, đây là đại sự, phải hóng hớt chút đỉnh để khi nhiều chuyện không bị lạc hậu. Về sau khi chuyện càng ngày càng lớn, liên quan đến các Huyện lân cận, tới cả Tỉnh thành, thanh tẩy nguyên một đám sâu mọt quốc gia, bà con hàng xóm thầm cảm thấy may mắn, may mà họ hóng hớt ngay từ đầu mới không bỏ sót tình tiết nào, ừ nên ghi chú lại cho con cháu biết Huyện họ đã từng phát sinh vụ án lớn “đẳng cấp” đến như thế này.
  • Anh Cả quay sang hỏi Uyển Lâm:
  • Anh Cả
    Anh Cả
    Em cảm thấy nơi này kỳ lạ thế nào?
  • Uyển Lâm lắc đầu, tạm thời cô vẫn chưa nhìn ra. Vậy thì món đồ bảo vệ gia đình ông Hai Hạnh là gì? Nó được giấu ở nơi nào?
  • Đội Điều tra đặc biệt rất chuyên nghiệp, phong tỏa tòa nhà liền bắt đầu lục soát kỹ càng một lượt nữa, một ngóc ngách cũng không bỏ qua. Nhờ thế họ mới phát hiện chỗ rỗng trong bức tường, sau khi đập vỡ bức tường liền nhìn thấy một bình hoa cao khoảng một mét, hình vẽ Ma, Quỷ chạm nổi, nhìn vào cảm thấy rờn rợn tóc gáy. Có vẻ bình hoa này đã có từ rất lâu rồi, niên đại cụ thể phải giám định mới biết được.
  • Uyển Lâm
    Uyển Lâm
    Chính nó.
  • Uyển Lâm khẳng định. Cái luồng khí màu đen toát ra từ nó khiến Uyển Lâm khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn lúc nhìn thấy vật đại hung những lần trước. Nếu nói thứ tà ác nhất mà Uyển Lâm từng nghe đến, cô chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất... Nhưng trước mắt cô chưa thể can thiệp, đành nói nhỏ vào tai anh Cả, hi vọng anh nghĩ cách bảo quản thật tốt bình hoa này.
  • Anh Cả nói với Uyển Lâm:
  • Anh Cả
    Anh Cả
    Anh phải về thủ đô một chuyến, áp giải phạm nhân cùng với chiếc bình hoa này. Em có muốn về cùng anh không?
  • Uyển Lâm
    Uyển Lâm
    Xin lỗi, em muốn ở lại thêm một thời gian nữa.
  • Anh Cả thở dài. Con bé rõ ràng vẫn chưa nghĩ thông, nhiệm vụ ông nội giao anh không hoàn thành được, trở về phải báo cáo lại thế nào đây? Nhưng có một việc ông nội đã dặn đi dặn lại, nhất định phải dẫn tên Jack về cùng, không thể để hai đứa ở chung với nhau, chuyện này thì anh vẫn có thể làm được.
  • Jack vừa làm lành với Uyển Lâm không bao lâu, còn đang định bồi cô dạo quanh nơi này mở mang tầm mắt thì bị anh Cả của Uyển Lâm tỏ vẻ thân thiết kéo đi, bô lô ba la nói một tràng dài, đại ý là anh phải cùng họ bảo vệ tốt vật chứng quan trọng an toàn trở lại thủ đô.
  • ...
  • Uyển Lâm nhìn căn nhà trống rỗng, nếu không tính những vệ sĩ đứng gác bên ngoài, Uyển Lâm sẽ hoài nghi mình đã trở về tình cảnh của trước kia, một mình sống trong ngôi nhà cô quạnh.
  • Uyển Lâm vẫn theo kế hoạch ban đầu, cùng Tú Trinh tiếp tục tham quan khắp nơi, đi đến cả những vùng lân cận, nhân tiện dùng đôi mắt đặc biệt thu mua đồ tốt mang về cửa hàng “Vận Khí” bán. Hàng xóm xung quanh tấp nập mang đồ sang bán cho Uyển Lâm.
  • Bình hoa, đồ đồng, lư hương,... thậm chí thau, chậu, thứ gì miễn là nhìn cũ kỹ đều được mang sang khiến Uyển Lâm dở khóc dở cười. Ngại quá, cô thu mua vật phong thủy cát tường chứ không phải thu phế liệu.
  • Công việc dần được định hình, Uyển Lâm để lại phương thức liên lạc của cửa hàng, dặn dò mọi người nếu có đồ tốt cần bán thì cứ để đấy, cố định ngày một tây mỗi ba tháng/lần cô sẽ đến xem hàng. Gia đình Tú Trinh trở thành nhân viên cửa hàng, phụ trách nguồn hàng ở khu vực này, có thêm thu nhập cố định.
  • Cho đến một ngày cánh cổng dịch chuyển xuất hiện trước mắt, Uyển Lâm vứt mọi thứ sang một bên, đi thực hiện nguyện vọng cuối cùng.
  • Nơi cô đến lần này rất đặc biệt, cho dù thời gian ngưng đọng nhưng không khí ngột ngạt vẫn còn nguyên vẹn, người cần Uyển Lâm giúp đỡ thực hiện nguyện vọng cuối cùng đang đứng trước mặt cô, đau lòng quay đầu nhìn cơ thể đã mất đi sự sống của bản thân.
  • Uyển Lâm
    Uyển Lâm
    Chào cô, tôi là Người thực hiện nguyện vọng cuối cùng của Âm Phủ, có thể giúp cô thực hiện một nguyện vọng. Sau khi...
  • Cô gái
    Cô gái
    Có thật không? Tôi... tôi ước gì cũng được đúng không?
  • Uyển Lâm
    Uyển Lâm
    Trên lý thuyết là vậy, nhưng nếu nguyện vọng của cô quá khó khăn, sau một trăm năm sẽ tự động bị xóa bỏ, cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ, lựa chọn...
  • Cô gái nóng vội cắt ngang lần nữa:
  • Cô gái
    Cô gái
    Không... không. Nguyện vọng của tôi rất đơn giản. Tôi muốn... trở về thăm người nhà một lần cuối, có được không?
  • Uyển Lâm mỉm cười, đưa bàn tay như mời cô gái nắm lấy, đáp:
  • Cô gái
    Cô gái
    Có thật không? Tôi... tôi ước gì cũng được đúng không?
  • Cô gái nóng vội cắt ngang lần nữa:
  • Cô gái
    Cô gái
    Không... không. Nguyện vọng của tôi rất đơn giản. Tôi muốn... trở về thăm người nhà một lần cuối, có được không?
  • Uyển Lâm mỉm cười, đưa bàn tay như mời cô gái nắm lấy, đáp:
  • Tất nhiên là được. Tôi đưa cô đi.
  • Nhanh chóng mang linh hồn trở về chỗ cũ, Uyển Lâm hít một hơi thật sâu lấy lại không khí, sau đó Uyển Lâm thu xếp hành lý, đến chào tạm biệt gia đình Tú Trinh rồi mang theo linh hồn cô gái đến địa chỉ nhà cô nàng.
  • Trên đường đi, Uyển Lâm được nghe câu chuyện về cuộc đời của cô gái ấy. Còn có nguyên nhân vì sao cô lại chết trong chiếc xe thiếu không khí cùng với mấy mươi người.
  • Quê cô gái này trước kia rất nghèo, không có công ty, xí nghiệp nào mở tại đó, đường xá nhỏ bé khó đi lại, người dân chỉ sống nhờ vào nghề trồng trọt, nhưng đất đai cũng không được tươi tốt cho lắm nên vẫn phải chịu cảnh bữa đói bữa no.
  • Có một ngày người con trai của gia đình nghèo trong xóm vượt biên sang nước khác, vài năm sau quay lại liền mang về rất nhiều tiền, mua ruộng đất, xây nhà cửa, sắm sửa trang thiết bị hiện đại khiến cả xóm ai ai cũng ngưỡng mộ.
  • Anh ta dẫn dắt người trong thôn xóm, chỉ cho mọi người con đường làm giàu bằng cách vượt biên giống như anh.
  • Những lần đầu trót lọt, nhóm người vượt biên quả thật gửi tiền về đều đặn, nhưng sau đó có một số người mất liên lạc, không biết sống chết ra sao.
  • Thế nhưng vì sự hấp dẫn của đồng tiền, không ít người chấp nhận đưa con ra nước ngoài để kiếm tiền xây một căn nhà lớn cho bằng xóm làng.
  • Thời đại công nghệ phát triển, tin tức linh thông hơn, một số người có kiến thức thì đưa con cái đi bằng con đường xuất khẩu lao động, vài năm rồi trở về. Nhưng đa phần vẫn bất chấp rủi ro, tốn nhiều tiền hơn chỉ để lấy một suất vượt biên, từ bỏ thân phận, quốc tịch, trốn chui trốn nhủi ở nước khác mong kiếm được nhiều tiền hơn.
  • Cô gái này có người nhà thiếu kiến thức, rời quê hương vượt biên sang nước khác nhưng không hề biết sang đó rồi phải làm nghề gì để sống, ảo tưởng về công việc nhẹ nhàng, lương cao ngất ngưởng đã in sâu vào tiềm thức, dẫn đến việc gia đình bán đất bán đai chỉ để đưa cô rời đi.
14
Chương 36: Ra Tù Lại Làm Một Hảo Hán