Nghi Thức Triệu Hồi Ác Quỷ
  • " Kookie "
  • " Kookie, cậu có nghe anh nói gì không? "
  • - Hộc.
  • Cảm giác khó thở ùa tới lòng ngực Jeon Jungkook như thể có hàng tấn đá đang đè lên người hắn, một cơn nóng bất chợt xuất hiện rồi lại một cái lạnh thấu xương ùa vào cơ thể hắn.
  • - C..huyện quái gì vậy?
  • " Kookie, em không sao chứ? "
  • Một bàn tay nhỏ mềm mại nắm chặt lấy tay hắn, hắn mơ hồ mở mắt nhìn lên. Một thằng nhóc?
  • - ... K..kim Tae Hyung?
  • " Em ấy sẽ không chết chứ? "
  • Hắn đảo mắt nhìn về phía một thằng nhóc lùn tịt đang sợ hãi nắm chặt lấy ống áo của thằng nhóc đang nắm tay hắn.
  • -...Park Jimin??
  • " Nói bậy! "
  • - Kim Seok Jin??
  • " Em cố lên Kookie, anh sẽ đưa em tới bệnh viện "
  • " Em không được chết đó, Kookie " Thằng nhóc lùn tịt bật khóc nức nở.
  • " Em ấy sẽ không chết đâu mà, Jiminie "
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
  • " Kookie a~, em có muốn ăn bánh không nè "
  • Thằng nhóc lùn tịt chạy tới, đôi tay nhỏ bé của nó cầm một cái bánh đậu đưa đến trước mặt hắn.
  • " TaeTae, bánh đó Minie cho Kookie mà "
  • " Kookie cho Tae Tae mà "
  • " KIM TAE HYUNG, AI CHO EM LẤY BÁNH CỦA JIMIN VỚI KOOKIE HẢ? " Kim Seok Jin tức giận đấm vào đỉnh đầu của Taehyung.
  • " Bánh của em bè Kookie " Seokjin dịu dàng xoa lấy đỉnh đầu hắn rồi mỉm cười đầy dịu dàng.
  • Còn Taehyung thì ngồi một góc ôm đầu rưng rưng nước mắt.
  • " Bánh của Kookie cho TaeTae mà "
  • " TaeTae ngoan, lần sao Minie cho TaeTae bánh của Minie nha "
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
  • " Kookie, anh sẽ mãi bảo vệ em mà "
  • " Đừng khóc, đừng khóc. Em khóc anh đau lòng lắm đấy "
  • " Kookie ngoan "
  • " Anh thương Kookie lắm lun ó "
  • .
  • .
  • .
  • .
  • " Huhu, Kookie của Jiminie mà "
  • " Kookie chỉ là của một mình Jiminie thôiii!! "
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
  • " Ai bắt nạt Kookie thì nói anh nhé? "
  • " Em là đáng yêu nhất "
  • " Jiminie là người yêu em nhất , Kookie "
  • .
  • .
  • .
  • .
  • Hắn bỗng mỉm cười đầy chua chát, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống gò má xanh xao, rửa đi bụi bẩn và máu trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn. Hắn từng hạnh phúc đến vậy sao? Hắn từng được yêu thương như vậy sao?
  • Đôi mắt hắn nặng trĩu, chập chờn như muốn ngủ. Hắn lại cười, hắn cười cho số phận của hắn, cười vì sự ngu ngốc của chính bản thân.
  • Jeon Jungkook, có phải mày ngu ngốc lắm không?
  • Cơn gió nhè nhẹ lướt qua mái tóc hắn, lấy đi mùi tanh tưởi của máu. Một bản hòa ca của rừng vang lên như đang đưa tiễn linh hồn hắn, đưa tiễn một thiên thần sa ngã. Hắn nằm trên vũng máu đỏ thẩm, khuôn mặt hắn vẫn giữ nụ cười đầy chua chát. Chao ôi, hắn đẹp làm sao, đây là vẻ đẹp của một thiên thần bị con người vấy bẩn sao?
14
Chương 1