NPC: Zombie đừng chạy ta yêu ngươi
  • Xe hơi
  • Hứa An Nhiên suy yếu nhìn hắn
  • xuanran
    xuanran
    Tôi tên Hứa An Nhiên.
  • ???
    ???
    Nghe hay đấy. Tôi là Lee Kwon Chul.
  • xuanran
    xuanran
    Ừ, về nhà tôi trước đi.
  • Lái xe, Lý Quyền Triết nhíu mày nhìn cô có chút lo lắng
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Anh ổn chứ?
  • [Ký chủ ngươi không sao chứ?]
  • xuanran
    xuanran
    Sức mạnh của tôi không dùng được.
  • Hứa An Nhiên trả lời hệ thống một câu như vậy, cô quay đầu nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của Lý Quyền Triết.
  • xuanran
    xuanran
    Tôi chỉ tiêu hao quá nhiều năng lượng thôi. Đừng lo lắng.
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Nguyên lai cái kia lục quang chính là dị năng a, vừa mới bắt đầu ta thật sự là bị dọa đến đâu rồi, còn có con chó kia...
  • Lý Quyền Triết nói xong trong lòng còn sợ hãi nhìn con chó biến dị đi theo bên cạnh xe, Hứa An Nhiên biết hắn bị dọa, rất xin lỗi nói
  • xuanran
    xuanran
    Không thể tin nổi. Bánh trôi sợ tôi bị tổn thương nên mới đề phòng anh.
  • xuanran
    xuanran
    Nhưng ta thật sự rất cảm kích, nếu không phải nó kịp thời mang ta rời đi chỉ sợ ta đã bị Zombie ăn đi...
  • Dọc theo đường đi Hứa An Nhiên cùng Lý Quyền Triết hàn huyên rất nhiều, có lẽ là muốn cho mình bảo trì ý thức của mình không để cho mình nhanh như vậy lâm vào hôn mê
  • Lý Quyền Triết phụ thân là một gã cảnh sát, mẹ của nàng là bác sĩ, tận thế tiến đến, cha mẹ vì bảo hộ hắn mà trở thành Zombie đồ ăn, Lý Quyền Triết trong khoảng thời gian này đều kinh hồn bạt vía.
  • Hắn cũng biết tại tận thế dị năng ý vị như thế nào, gặp gỡ Hứa An Nhiên là hắn may mắn lớn nhất, đương nhiên... Lý Quyền Triết không biết chính là vận mệnh của mình tại gặp gỡ Hứa An sau đó liền thay đổi...
  • Trên đường trở về thỉnh thoảng cũng sẽ gặp phải mấy zombie không sợ chết xông tới, xe nửa đường hết xăng, Hứa An Nhiên nhìn đám zombie vây quanh bọn họ ở chính giữa.
  • xuanran
    xuanran
    Hệ thống, ta một cái dị năng khác bộc phát sau sẽ như thế nào?
  • Sẽ có tác dụng phụ, hơn nữa ngươi xác định muốn mang theo Lý Quyền Triết cùng chạy sao?
  • xuanran
    xuanran
    Nhưng rồi anh ta gặp tôi.
  • [Ngươi muốn cứu hắn? Ngươi ngốc rồi sao?]
  • xuanran
    xuanran
    Chính mình đồng loại cũng không cứu, ta cùng ăn thịt người Zombie duy nhất khác nhau chỉ sợ chính là Zombie là Zombie, mà ta chính là có dị năng người
  • [Anh thật sự không hối hận sao?]
  • xuanran
    xuanran
    Sẽ không......
  • Hứa An Nhiên nói xong, hỏa cầu trống rỗng xuất hiện trong tay liền đập về phía tang thi, hỏa diễm mãnh liệt xung quanh trong nháy mắt đem tang thi cắn nuốt, thẳng đến khi hóa thành tro tàn.
  • Hứa An Nhiên đi tới bên cạnh bánh trôi nhanh chóng nói với Lý Quyền Triết:
  • xuanran
    xuanran
    Leo lên lưng bánh trôi đi!
  • liquanzhe
    liquanzhe
    ……
  • Lý Quyền Triết bị cảnh tượng vừa rồi có chút dọa ngây ngẩn cả người, hắn lập tức bò lên lưng bánh trôi ngồi xuống, Hứa An Nhiên chống đỡ không được nhắm mắt lại mất đi hoàn toàn rơi vào hôn mê
  • Nhìn cô sắp ngã xuống, Lý Quyền Triết vội vàng nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, lập tức hô:
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Hãy mau trở về nhà chủ ngươi, như chủ ngươi đã nói."
  • Hống!
  • Chết tiệt!
  • Bánh trôi tức giận gầm nhẹ một tiếng, bước nhanh hơn chạy về nhà, tuy rằng nó không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tuyệt đối có quan hệ với người phụ nữ gọi Cố Ngôn Ngôn kia!
  • Lúc ấy bánh trôi chỉ là muốn thả lỏng một chút hảo hảo ngủ một giấc, ai biết nghe được Hứa An Nhiên đau đớn kêu tỉnh sau liền nhìn thấy bị thương nàng
  • Bánh trôi sau khi về đến nhà, ở cửa nằm sấp xuống, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía xung quanh, những thi thể kia giống như đều bị thanh lý qua đồng dạng, nếu không phải những vết máu kia, bánh trôi đều đã quên nó cùng Hứa An Nhiên bị đám tang thi vây quanh thời điểm
  • Sau khi Lý Quyền Triết ôm Hứa An Nhiên từ trên người bánh trôi xuống, đầu tiên hắn cảnh giác chạy tới nhìn phòng khách, thấy không có gì khác thường, lúc này mới nhanh chóng ôm Hứa An Nhiên đi vào.
  • Ba ngày sau
  • Thức ăn không mang đi cũng chỉ còn lại gạo, Lý Quyền Triết không thể không mạo hiểm đi tìm thức ăn, lúc hắn đeo một cái túi lớn trở lại biệt thự, Hứa An Nhiên đang uống nước
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Ngươi...... ngươi tỉnh rồi......
  • Hứa An Nhiên chỉ chỉ quần áo trên người mình, có chút ngượng ngùng nói
  • xuanran
    xuanran
    Anh đã thay đồ cho tôi, phải không?
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Ta...... ta cái gì cũng không làm, ta chỉ là giúp ngươi thay quần áo......
  • Lý Quyền Triết càng nói, sau khi đối diện với tầm mắt Hứa An Nhiên lại càng đỏ bừng, đứng ở góc áo luống cuống cầm lấy
  • Hứa An Nhiên cười cười, cô buông ly trong tay đi tới lau bụi trên mặt anh
  • xuanran
    xuanran
    Không sao đâu. Tôi không trách anh đâu.
  • xuanran
    xuanran
    Nhưng sao anh lại thay đổi như vậy?
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Ta... đồ ăn không nhiều lắm, bánh trôi phải canh giữ ở đây, cho nên ta chỉ có thể tự mình đi tìm...
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Đúng, đúng rồi...... Thanh đao này ta nhìn rất đẹp, cho ngươi.
  • Hứa An Nhiên nhìn đao đưa tới trước mặt mình, đưa tay rút đao ra, thanh trường đao võ sĩ Nhật Bản này nhìn qua rất mới tinh.
  • Cô vươn tay ôm khuôn mặt tái nhợt của Lee Kwon Chul với nụ cười rạng rỡ
  • xuanran
    xuanran
    Vậy sau này chúng ta sống thật tốt đi, ngươi tên là gì a?
  • Tuy rằng hệ thống nói qua nàng mất trí nhớ, nhưng nàng tại khôi phục trí nhớ trước muốn hảo hảo cùng cái này gọi Lý Quyền Triết nam hài ở chung
  • Để chứng tỏ mình mất trí nhớ, Hứa An Nhiên cố ý hỏi như vậy.
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Anh bị mất trí nhớ à?
  • liquanzhe
    liquanzhe
    Chị à, tên em là Lý Quyền Triết, không sao đâu, một ngày nào đó chị sẽ lấy lại trí nhớ, đừng buồn
  • Bởi vì Lý Quyền Triết mới mười lăm tuổi, mà Hứa An Nhiên lớn hơn hắn hai năm, cho nên gọi nàng là tỷ tỷ cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái.
  • Hứa An Nhiên đưa tay buông hắn ra, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của hắn trong đầu thoáng hiện một ít hình ảnh, nhưng bởi vì trôi qua quá nhanh, nàng không bắt được là cái gì.
  • Quên đi. Cứ tự nhiên đi.
14
Chương 25 - Về Nhà