NPC: Zombie đừng chạy ta yêu ngươi
  • Đêm
  • Thời gian 7:30
  • Hứa An Nhiên ngồi trên ghế treo trên sân thượng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, rất đẹp
  • Một đạo gió mát thổi tới mang theo mùi thơm ngát nhàn nhạt, Hứa An Nhiên cảm thấy rất thoải mái, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
  • Chu Chính Đình cởi áo khoác ra, bất đắc dĩ nhìn Hứa An Nhiên ôn nhu đắp lên người cô, trong mắt lộ rõ vẻ cưng chiều, nhớ tới bộ dáng vô lực của cô lúc trước.
  • Chu Chính Đình càng kiên định nội tâm muốn bảo vệ tốt ý nghĩ của nàng, đưa tay ôm ngang nàng, mà Hứa An Nhiên cảm nhận được ấm áp lại càng cọ cọ vào trong lòng Chu Chính Đình.
  • Trần Lập Nông thấy Chu Chính Đình ôm Hứa An Nhiên đi xuống, đầu tiên là sửng sốt, hắn lập tức phục hồi tinh thần lại ôn nhu nhìn người trong lòng hắn hỏi.
  • chenlinong
    chenlinong
    An Nhiên nàng làm sao vậy?
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Chắc là mệt quá nên ngủ.
  • Chu Chính Đình vòng qua hắn đi về phía phòng Hứa An Nhiên
  • chenlinong
    chenlinong
    Chu Chính Đình......
  • Trần Lập Nông đột nhiên gọi hắn lại, xoay người nhìn Chu Chính Đình có chút lo lắng hỏi.
  • chenlinong
    chenlinong
    Anh sẽ không bỏ rơi Enron... đúng không?
  • [Ta không muốn tình cảm của nàng đối với ngươi lãng phí vô ích, tuy rằng... Ta bây giờ còn không có tư cách đứng ở bên cạnh nàng nói bảo vệ nàng...................
  • Chu Chính Đình nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía đôi mắt trong suốt sáng ngời của Trần Lập Nông, hắn quay đầu cụp mắt dịu dàng nhìn Hứa An Nhiên đang ngủ trong ngực nói:
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Trừ phi An Nhiên không cần ta, bằng không cho dù toàn thế giới vứt bỏ hắn, ta không có khả năng sẽ rời đi bên cạnh nàng.
  • Nói xong, hắn nghiêng người nhìn về phía Trần Lập Nông còn nói:
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Mở cửa phòng cho tôi.
  • Hắn đem Hứa An Nhiên ở trên giường làm tốt về sau, kéo xuống giày của nàng thay nàng đắp tốt chăn, lúc này mới xoay người cùng Trần Lập Nông rời khỏi phòng.
  • Lúc này trong ác mộng
  • Gió lạnh thấu xương, Hứa An Nhiên kéo chặt áo khoác trên người có chút mê mang nhìn xung quanh
  • Nơi này...... lại là nơi nào......
  • Ở một khỏa anh đào dưới tàng cây, một vị có giống bạch không bạch tóc nữ nhân đứng ở nơi đó đưa lưng về phía Hứa An Nhiên, nàng nghi hoặc hướng bên kia đi qua, hỏi
  • xuanran
    xuanran
    Anh là ai?
  • Người kia tao nhã giơ tay, cô xoay người vén một lọn tóc ra sau tai, Hứa An Nhiên khiếp sợ mở to hai mắt nhìn cô
  • xuanran
    xuanran
    Ngươi......
  • Sau này ngươi chính là ta!
  • xuanran
    xuanran
    Sao lại là tôi?
  • "Sống sót, đáp ứng ta hảo hảo sống sót... Thay ta đi xem tận thế sau bình minh đi..."
  • Sau đó trong tay nàng một đạo màu trắng nhu quang đánh về phía Hứa An Nhiên, Hứa An Nhiên bản năng muốn trốn, lại phát hiện mình như thế nào đều không nhúc nhích được
  • Cơn đau đột ngột trong tim khiến cô phải nhắm mắt lại
  • Tô Du Nhiễm cảm nhận được động tĩnh của người bên cạnh, cô mở to mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Hứa An Nhiên, không ngừng đổ mồ hôi lạnh, sợ mở to hai mắt lắc lư thân thể cô.
  • suyouran
    suyouran
    An Nhiên, An Nhiên, tỉnh lại đi!
  • suyouran
    suyouran
    Đừng làm tôi sợ!
  • xuanran
    xuanran
    ?!
  • Đột nhiên mở to mắt, Hứa An Nhiên ngồi dậy, nàng rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình bất đồng, nhưng lại phát hiện là chỗ nào không đúng.
  • Tô Du Nhiễm đưa tay vuốt ve mặt cô lo lắng
  • suyouran
    suyouran
    Có chuyện gì với anh vậy? Trông tệ quá.
  • Hứa An Nhiên lắc đầu, cô lấy tay Tô Du Nhiễm xuống, nhìn cô cười nói:
  • xuanran
    xuanran
    Chỉ là ác mộng thôi. Đừng lo lắng quá.
  • suyouran
    suyouran
    Hô, vậy thì tốt rồi.
  • suyouran
    suyouran
    Cũng đúng, dù sao hiện tại tận thế, bên ngoài nhiều tang thi như vậy ngươi gặp ác mộng cũng bình thường.
  • Hứa An Nhiên nhìn về phía đồng hồ báo thức mới sáu giờ rưỡi
  • Cô vén chăn xuống giường mang dép lê đi vào phòng tắm, vừa nói:
  • xuanran
    xuanran
    Anh ngủ tiếp đi.
  • Chờ chút, cô ấy nhớ mình đang ở trên mái nhà.
  • Cô quay đầu nhìn Tô Du Nhiễm rồi nói tiếp:
  • xuanran
    xuanran
    Đúng rồi, làm sao tôi về phòng được?
  • Tô Du Nhiễm lộ ra nụ cười của dì, ánh mắt mập mờ nhìn Hứa An Nhiên nói:
  • suyouran
    suyouran
    Đương nhiên là Chu Chính Đình ôm cậu về phòng rồi, hay là ôm công chúa đây~
  • Cố ý kéo dài âm thanh, lỗ tai Hứa An Nhiên đỏ lên, sau khi cô vào phòng tắm lập tức đóng cửa lại
  • xuanran
    xuanran
    Ai nha, A Nhiễm, anh đừng hiểu lầm.
14
Chương 20 - Giấc Mơ