NPC: Triệu Điểm Tâm / Chương 253: Ngươi không sao chứ?
NPC: Triệu Điểm Tâm
  • Chu Tinh Kiệt nhận ra cảm xúc của người bên cạnh thay đổi, vươn tay nắm lấy tay cô.
  • Một năm này Thẩm Thanh đã có thể tiếp nhận hắn, thậm chí là đang thử đến gần hắn, như vậy cũng đã đủ rồi.
  • Hắn theo ánh mắt Thẩm Thanh ngẩng đầu nhìn lại, là Thái Từ Khôn bọn họ, mà Thái Từ Khôn cũng vừa vặn nhìn thấy bọn họ cách đó không xa.
  • zhuxingjie
    zhuxingjie
    Tôi đây.
  • Chu Tinh Kiệt nhẹ nhàng nói, lại vươn tay sờ sờ sau lưng Thẩm Thanh, từng chút lại từng chút, động tác nhẹ nhàng cũng có tác dụng trấn an cô.
  • shenqing
    shenqing
    Tôi ra ngoài hít thở một hơi.
  • zhuxingjie
    zhuxingjie
    Muốn tôi đi cùng không?
  • shenqing
    shenqing
    Không cần đâu.
  • Thẩm Thanh thấy có giáo sư đi về phía bọn họ, biết bọn họ muốn tìm Chu Tinh Kiệt tiến hành trao đổi học thuật.
  • Nhìn Thẩm Thanh đi ra cửa, Thái Từ Khôn cũng buông ly rượu trong tay xuống, nói với Vương Lâm Khải và Phạm Thừa Thừa:
  • caixukun
    caixukun
    Tôi ra ngoài một chút.
  • Vương Lâm Khải và Phạm Thừa Thừa cũng không nhận ra sự khác thường, gật đầu rồi tiếp tục nói chuyện với những người khác.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Ai, ngươi xem đó có phải là Chu Tinh Kiệt hay không?
  • Phạm Thừa Thừa tinh mắt nhìn thấy Chu Tinh Kiệt cách đó không xa đang cùng giáo sư trường học bọn họ nói chuyện gì đó, liền vỗ vỗ Vương Lâm Khải.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Đúng vậy, vậy có phải cô cũng tới hay không?
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Hẳn là vậy.
  • Phạm Thừa Thừa nhìn xung quanh, muốn tìm bóng dáng nhỏ nhắn kia, nhưng trong đám người không có cô.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Hình như tôi không thấy cô ấy......
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Hẳn là không muốn nhìn thấy chúng ta.
  • Vương Lâm Khải cực kỳ mất mát, hắn cũng sắp muốn chết nàng, nhưng chính mình hết lần này tới lần khác lại không thể chủ động đi tìm nàng, quá mài lòng người.
  • Bên kia hành lang, Thẩm Thanh bước nhanh tới cửa sổ cầu thang, hít sâu một hơi không khí trong lành bên ngoài.
  • caixukun
    caixukun
    Thanh Thanh, là ngươi sao?
  • Thái Từ Khôn một đường đuổi theo, có chút thở dốc, trong thanh âm run rẩy không cách nào khắc chế.
  • shenqing
    shenqing
    Xin chào.
  • Thẩm Thanh xa lạ cùng hắn chào hỏi, xoay người muốn đi, nhưng Thái Từ Khôn lại từng bước ép sát, đem nàng chặn ở góc tường không đường có thể chạy.
  • caixukun
    caixukun
    Anh... không sao chứ?
  • shenqing
    shenqing
    Tốt lắm.
  • Thái Từ Khôn há miệng, nhưng không nói được gì nữa.
  • shenqing
    shenqing
    Nếu không có chuyện gì khác, ta đi trước.
  • Thẩm Thanh nói xong, liền muốn đẩy Thái Từ Khôn trước mặt ra, cũng chưa từng nghĩ nam nhân không nhúc nhích đứng tại chỗ, cái gì cũng không nói, động tác gì cũng không có.
  • shenqing
    shenqing
    Anh định làm gì?
  • caixukun
    caixukun
    Xin lỗi.
  • Lúc này anh mới tỉnh táo lại vội vàng nghiêng người, anh quả thật có rất nhiều lời muốn nói với cô, nhưng khi chân chính đứng ở trước mặt cô lại là thiên ngôn vạn ngữ khó có thể mở miệng.
  • Thẩm Thanh vừa về đã bị Vương Lâm Khải và Phạm Thừa Thừa nhìn thấy, Vương Lâm Khải vui mừng kéo quần áo Phạm Thừa Thừa.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Tôi thấy rồi!
  • Nhưng một giây sau, Thẩm Thanh đi tới bên cạnh Chu Tinh Kiệt, động tác của hai người rất thân mật.
  • Bây giờ cô ấy hẳn là rất hạnh phúc.
  • Phạm Thừa Thừa không nói gì, hắn biết Thẩm Thanh một năm nay cũng không quên bọn họ.
  • Thái Từ Khôn không bao lâu cũng trở lại, Vương Lâm Khải lại gọi hắn.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Anh Khôn, anh có thấy cô ấy không?
  • Thái Từ Khôn đáp một tiếng, nội tâm là một trận phức tạp.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Cô ấy có thực sự hạnh phúc không?
  • Vương Lâm Khải nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Thanh, vừa nhìn đã biết không phải là nụ cười phát ra từ nội tâm, thật sự là nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
  • Hội giao lưu kết thúc, Chu Tinh Kiệt và Thẩm Thanh lại đi dạo trong đại xưởng học viện một lát, nơi này vẫn không có gì thay đổi so với một năm trước.
  • Thẩm Thanh đi tới dưới một gốc cây đại thụ, cúi người nhặt lên một mảnh lá rụng, là lá phong, quay đầu cười nói với Chu Tinh Kiệt.
  • shenqing
    shenqing
    Mùa thu đã trở lại, bạn thấy đấy.
  • zhuxingjie
    zhuxingjie
    Ừ.
  • Chu Tinh Kiệt đi tới bên cạnh nàng, cũng nhặt lên một mảnh lá phong giống như nàng, hai người sóng vai đứng ở dưới tàng cây, người bên ngoài xem ra, cực kỳ xứng đôi.
  • -
  • suqianxi
    suqianxi
    Học thi tôi muốn chết
  • suqianxi
    suqianxi
    Ngôn ngữ không có a, bị thương rất nặng.
14
Chương 253: Ngươi không sao chứ?