Thái Từ Khôn cũng không cho cô cơ hội, ra tay thắt dây an toàn cho cô, vừa quay đầu phát hiện đôi môi đỏ mọng của cô gần trong gang tấc.
Lần này sẽ không có cớ chứ, ngươi trốn không thoát đâu.
Thái Từ Khôn nghĩ như vậy, cài nút thắt dây an toàn lại, ấn bả vai Thẩm Thanh một cái, liền hôn lên.
Thẩm Thanh mở to hai mắt, chết tiệt nàng làm sao quên cái này đều có thể được, vốn cho rằng thật vất vả tránh được một kiếp.
Cũng may Thái Từ Khôn cũng không có hôn quá lâu, dù sao hắn biết lát nữa còn phải dẫn nàng đi gặp Vương Tử Dị, không thể để cho người khác nhìn ra, chỉ đành nếm nhẹ liền dừng.
caixukunLần sau có thể không chỉ như vậy.
Thẩm Thanh khóc không ra nước mắt, không ngờ nhéo mặt còn bị lừa hôn.
Chờ anh lái xe ra khỏi ga ra ngầm, đỏ ửng trên mặt còn chưa tiêu tán.
caixukunĐợi lát nữa ngươi lên trước tìm Tử Dị đi.
Thái Từ Khôn lái xe đột nhiên nói.
caixukunTôi phải đi làm vài việc.
caixukunGặp Tử Dị ngươi cũng sẽ không khẩn trương chứ, lúc trước ngươi có thể nói hắn tương đối hòa ái dễ gần.
Thẩm Thanh lên tiếng, Thái Từ Khôn vẫn lo lắng đưa cô đến cửa phòng làm việc của Vương Tử Dị, rồi vội vàng rời đi.
Thẩm Thanh đứng ở cửa phòng làm việc chậm chạp không có động tác tiếp theo, người bên cạnh nhìn cô có chút kỳ quái:
longtaoNữ nhân kia làm gì tới, sao không đi vào a?
peijueCậu ngốc à, hai ngày nay tâm tình tổng giám đốc không tốt, đi vào không phải đụng vào họng súng sao!
Thư ký Ngô phát hiện Thẩm Thanh đứng đó, lễ phép bước lên phía trước.
wumishuVị tiểu thư này, xin hỏi là có việc tìm tổng giám đốc sao?
Thẩm Thanh vừa ngẩng đầu nhìn về phía thư ký Ngô, anh liếc mắt một cái đã nhận ra cô.
wumishuLà cậu à, mau vào đi, tổng giám đốc nhất định rất muốn gặp cậu.
Hắn tuy rằng không biết nguyên nhân cụ thể Vương Tử Dị đột nhiên biến thành như vậy, nhưng hắn biết hắn đã rất lâu không có nhìn thấy Thẩm Thanh, chắc là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
Thư ký Ngô gõ cửa, được bên trong cho phép, anh lại đẩy cửa ra để Thẩm Thanh đi vào rồi đóng cửa lại.
Vương tử cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt gắt gao đặt ở trên màn hình máy tính.
wangziyiCó gì thì cứ nói đi.
Thẩm Thanh đứng ở cửa không nói gì, từng bước từng bước chậm rãi đến gần bàn làm việc của Vương Tử Dị.
Vương Tử Dị phát hiện người đi vào không đáp lại hắn, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhưng khi thấy rõ người trước mắt hắn ngây ngẩn cả người.
wangziyiThanh Thanh, sao ngươi lại tới đây?
Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, một cỗ cảm xúc khó có thể ức chế xông lên đầu, khiến hốc mắt hắn nhất thời có chút ửng đỏ.
wangziyiCái kia, anh ngồi đi.
wangziyiKhát không, ta tìm người lấy đồ uống cho ngươi.
wangziyiCó đói bụng không, tôi bảo thư ký Ngô đi mua bánh ngọt.
shenqingKhông cần, ngươi lại đây ngồi đi.
Thẩm Thanh nhìn thấy Vương Tử Dị trên mặt hoảng hốt rõ ràng còn kèm theo vài phần mừng rỡ, rõ ràng hắn bình thường rất trầm ổn, như thế nào hiện tại biến thành như vậy.
Giống như một đứa trẻ, là muốn lấy lòng cô sao?
wangziyiSao đột nhiên lại tới tìm tôi?
shenqingMấy ngày nay anh không về.
Nói xong câu đó liền rơi vào trầm mặc, qua thật lâu, Thẩm Thanh mới nhẹ nhàng mở miệng:
shenqingCác ngươi còn muốn đuổi ta đi sao?
Nàng biết lần này mình trở về là có vài người cố ý yêu cầu, nàng cũng biết bọn họ không cho mình trở về là lo lắng mình lại bởi vì bọn họ gặp phải nguy hiểm.
shenqingHay là anh sẽ bỏ em?
Hai câu nói của nàng đánh thẳng vào nội tâm của hắn, đem tầng hàn băng bao phủ lâu như vậy đánh nát, hắn thậm chí có thể cảm thấy trái tim đang đập mãnh liệt.
Cô ấy đã phá vỡ mọi tuyến phòng thủ của hắn.
Hắn dùng sức ôm lấy cô gái, khí lực rất lớn, giống như lo lắng một giây sau cô sẽ biến mất.
"Anh sẽ yêu em mãi mãi."
-
suqianxiChúc mừng sinh nhật Khôn Nhi