NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • "Ngài đừng lo lắng, đây là con rắn Thanh giai kia là bởi vì tập kích bộ lạc chúng ta, không địch lại bị chúng ta phản sát, lân phiến này nguồn gốc tuyệt đối sạch sẽ, các ngươi đừng sợ."
  • Phạm Thừa Thừa xì một tiếng, ai sợ, nhìn không nổi ai đâu?
  • linyanjun
    linyanjun
    Anh thích chứ?
  • Nhìn con cái nhìn chằm chằm vào vảy không chuyển mắt, trong lòng Lâm Ngạn Tuấn có chút nghi hoặc.
  • Con cái nhỏ sao có thể đẹp mắt mà không nhìn, chỉ nhìn những thứ này có hay không.
  • Hứa Lam gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm cái vảy kia động cũng không kéo một chút, ngay cả mở miệng hỏi người bán hàng rong ánh mắt của nàng vẫn rơi vào cái vảy kia.
  • xulan
    xulan
    Cái vảy này có sắc không?
  • Sắc bén a! Ngài xem a!
  • Người bán hàng rong tiện tay cầm lấy một kiện da thú, một tay cầm vảy liền từ da thú kia cắt xuống.
  • Nhìn da thú chia làm hai, hai mắt Hứa Lam càng sáng ngời.
  • Cô nắm lấy tay Lâm Ngạn Tuấn, vẻ mặt mang theo ý tứ hỏi thăm.
  • xulan
    xulan
    Chúng ta có mua nó không?
  • Lâm Ngạn Tuấn không biết trong đầu con cái đang tính toán cái gì, nhưng với vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, anh có thể không đồng ý sao? Hắn gật đầu, hỏi người bán hàng rong kia.
  • linyanjun
    linyanjun
    Bao nhiêu?
  • Người bán hàng rong cười bồi, không ngừng đánh giá ba người, ba người này nhìn tựa như coi tiền như rác bộ dáng, phải hảo hảo làm thịt một trận mới được.
  • Vậy nếu ngài thành tâm mua thì cho một viên lục tinh là được.
  • Lời này vừa nói ra, Lâm Ngạn Tuấn và Phạm Thừa Thừa liền nhíu mày, Phạm Thừa Thừa trực tiếp giơ chân chỉ vào hắn mắng.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Đầu óc anh có bệnh phải không? Một mảnh vảy ngươi muốn chúng ta một viên lục tinh??? Sao anh không đi cướp?
  • Phạm Thừa Thừa tính tình nóng nảy không nhịn được, đẩy Hứa Lam đi về phía trước, vừa đi miệng còn lớn tiếng bá bá.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Đi đi! Trở về ta sẽ lấy cho ngươi một mảnh từ trên người Chu Chính Đình! Hắn lừa ngươi, ta thấy thứ này nhiều lắm chỉ đáng giá một viên cam tinh.
  • Trong lời này còn mang theo chút ám chỉ, thiếu chút nữa liền trực tiếp nói rõ với người bán hàng rong một viên cam tinh thích bán hay không.
  • Lâm Ngạn Tuấn không ngăn cản Phạm Thừa Thừa, người nọ ra giá thật sự là có chút ăn nói lung tung, Hứa Lam tùy ý hắn lôi kéo có chút dở khóc dở cười.
  • Ai ai ai!! Các người đừng đi a!! Một viên! Một viên cam tinh!
  • Người bán hàng rong chịu đựng cảm giác đau lòng mãnh liệt kia, cắn răng mở miệng.
  • Vốn tưởng rằng là kẻ coi tiền như rác, không nghĩ tới lại là khách hàng của quỷ tinh quỷ tinh.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Cũng không tệ lắm.
  • Phạm Thừa Thừa quay đầu, móc ra một viên cam tinh, hai người một tay giao tiền một tay giao hàng.
  • Phạm Thừa Thừa lấy được vảy đưa cho Hứa Lam.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Anh cần thứ này làm gì?
  • xulan
    xulan
    Làm dao phay a.
  • Hứa Lam cầm vảy trong tay có chút yêu thích không buông tay, vừa nhỏ vừa nhẹ, còn sắc bén quả thực là đo ni đóng giày cho cô.
  • Lâm Ngạn Tuấn nhìn gốc thịt kia, biểu tình thoáng có chút ghét bỏ, động tác thưởng thức vảy của con cái lại làm cho hắn kinh hãi, hắn cầm vảy từ trong tay Hứa Lam, nhìn ánh mắt nghi hoặc của nàng, hắn mở miệng giải thích.
  • linyanjun
    linyanjun
    Quay lại giúp anh xử lý một chút rồi mang theo.
  • linyanjun
    linyanjun
    Chúng ta tiếp tục đi dạo đi.
  • Đến đây! Xem một chút! Trang sức! Mua về cho cậu đeo thêm nữ tính a!
  • Phạm Thừa Thừa nghe thấy tiếng thét thì dừng lại, cẩn thận đánh giá đồ trang sức, sau một lúc lâu lắc đầu.
  • Cái này còn không đẹp bằng Vưu Trường Tĩnh làm.
  • Ánh mắt Lâm Ngạn Tuấn tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không tìm được thứ hắn muốn, trong lòng có chút thất vọng, cũng đúng, những thứ kia không phải nói tìm được là có thể tìm được.
  • xulan
    xulan
    Anh đang tìm gì à?
  • linyanjun
    linyanjun
    Một thứ gọi là Bow.
  • Nói với con cái cô cũng không hiểu, sau khi Lâm Ngạn Tuấn mở miệng giải thích một chút, lại bắt đầu tìm kiếm chung quanh.
14
Trang chủ