NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • Thức ăn đã chín, cơm còn chưa chín, Hứa Lam vừa định mở nắp ra thử xem có thể ăn tay vừa đụng tới một chút đã bị nhiệt khí cuồn cuộn bức lui hay không.
  • xulan
    xulan
    Tê...... Nóng quá.
  • Đặt ngón trỏ bị bỏng một chút vào miệng mút.
  • Phạm Thừa Thừa ngược lại thông minh thấy Hứa Lam muốn mở nắp lại nhanh tay lẹ mắt giúp cô mở nắp ra.
  • Sau khi mở ra còn vẻ mặt cầu khen ngợi cứ như vậy nhìn Hứa Lam.
  • Bộ dáng như vậy thật sự quá sữa.
  • Gen mẹ trong xương cô lại bắt đầu tràn ra, xoa xoa tóc anh.
  • Hiện tại Phạm Thừa Thừa cho mình cảm giác giống như con trai mình vậy.
  • Sờ xong Phạm Thừa Thừa nàng trực tiếp đưa mũi đến bên cạnh cơm hít một hơi thật sâu.
  • Lâu lắm rồi không được ăn cơm, hiện tại vừa ngửi thấy trong miệng mình đã sớm tràn ra nước miếng mà ngay cả bụng mình cũng ùng ục kháng nghị.
  • Dạ dày đều đang kêu gào muốn nhanh chóng đem những cơm này ăn vào trong bụng.
  • Bất quá nóng vội ăn không được đậu hủ nóng nhất định phải xem gạo rốt cuộc chín chưa, Hứa Lam dùng đũa chọc chọc cảm thấy có thể mở miệng nói.
  • xulan
    xulan
    Ăn đi!!!
  • xiaogui
    xiaogui
    Hoàng Minh Hạo, anh đừng cướp khoai tây với tôi!!!
  • Thanh âm tiểu quỷ hổn hển vang lên, Hứa Lam ngẩng đầu nhìn lại liền thấy Hoàng Minh Hạo cùng tiểu quỷ hai người đều sắp vặn vẹo cùng một chỗ chỉ vì đoạt củ khoai tây.
  • xiaogui
    xiaogui
    Ăn cá của anh đi! Không phải ngươi nói muốn ăn cá sao! Sao lại cướp khoai tây với tôi.
  • Hoàng Minh Hạo vừa trả lời động tác cướp đồ trong tay không ngừng.
  • huangminghao
    huangminghao
    Tôi cảm thấy đồ của người khác mới là thơm nhất.
  • huangminghao
    huangminghao
    Cho tôi một viên.
  • huangminghao
    huangminghao
    Ah-ah-ah-ah-ah
  • Đối với hiện trường hai người học sinh tiểu học cãi nhau Hứa Lam đã sớm thấy nhưng không thể trách, mắt nhìn bắt đầu bới cơm trong tay mình.
  • Ăn miếng cơm đầu tiên, nước mắt của cô thiếu chút nữa đã chảy xuống.
  • Mùi vị quen thuộc thật sự là đã lâu không gặp.
  • Thời gian ăn cơm kế tiếp trong mắt Hứa Lam chỉ có đồ ăn và cơm đối với động tĩnh bên ngoài một mực không biết cả người đều đắm chìm trong biển thức ăn.
  • Đừng nói gạo Thú Thế này ngon hơn gạo hiện đại nhiều, mượt mà no đủ lại thơm còn có chút ngọt ngào.
  • Thật sự...... Tuyệt!
  • Cũng chỉ có hai câu này có thể biểu đạt hương vị của cơm.
  • Thấy Hứa Lam ăn ngon mấy người cũng vui mừng.
  • Đây là lần đầu tiên con cái ăn nhiều như vậy.
  • xulan
    xulan
    Mọi người ăn đi.
  • Hứa Lam nhìn cơm ống trúc bày trước mặt bọn họ cũng không có ai động qua, chẳng lẽ là bọn họ không thích ăn sao?
  • Không hợp khẩu vị của bọn họ sao?
  • Lâm Ngạn Tuấn đẩy cơm đến trước mặt cô.
  • linyanjun
    linyanjun
    Anh ăn đi, gạo cũng chỉ có bấy nhiêu đó.
  • Gạo không nhiều lắm, nếu bọn họ ăn hết gạo thì sau này con cái nhỏ muốn ăn thì sẽ khó khăn.
  • Cho nên vẫn phải tiết kiệm một chút, dù sao bọn họ cũng không phải không ăn cơm.
  • xulan
    xulan
    Ồ......
  • Hứa Lam đáp một tiếng cúi đầu tiếp tục đẩy cơm trong tay mình, bất quá...... cơm này hình như không còn thơm như lúc nãy.
  • Chính mình làm sao không biết bọn họ là vì để lại cho mình ăn mới không ăn những kia cơm đâu...
  • Bọn họ đối với tốt của mình mình đều cảm thấy có chút hổ thẹn.
  • Loại trả giá vô điều kiện này trước kia mình thập phần chờ mong, nhưng hôm nay mình lại cảm thấy có chút nặng nề.
  • Liền...... Chính mình giống như thế nào còn chưa tới.
  • Chính mình cũng không có gì duy nhất cũng chỉ còn lấy thân báo đáp.
  • Mình cũng chỉ có thân thể này đáng giá chút tiền......
  • Bằng không xem mình tay trói gà không chặt, vai không thể khiêng tay không thể xách.
  • Cô đều cảm thấy mình có chút gánh nặng.
14
Thật hổ thẹn.