NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • xulan
    xulan
    ? Hại ta?
  • Hắn...... có làm chuyện gì không xứng đáng với mình sao?
  • Vì sao nói hắn hại mình?
  • huangminghao
    huangminghao
    Là bởi vì ta mới hại ngươi bị bắt sao.
  • Nếu hắn sớm một chút phát hiện Khô Diệp Điệp không thích hợp, tiểu nữ tính kia cũng không đến mức bị bắt đi, vẫn là trách mình quá sơ ý, nguyên bản hắn cho rằng đoàn người bọn họ đều rất lợi hại hẳn là không có người nào dám trêu chọc bọn họ mới đúng.
  • Nào biết đâu, bọn họ không chỉ bị một bộ lạc nhỏ âm thầm, hơn nữa tiểu giống cái còn bị Thái Từ Khôn bắt đi.
  • xulan
    xulan
    Việc này a......
  • Nghe Hoàng Minh Hạo nói như vậy, Hứa Lam ít nhiều có chút dở khóc dở cười, sao ai nấy đều tự trách.
  • Tối hôm qua Lâm Ngạn Tuấn còn nói mớ không chịu nổi.
  • Chính mình cũng không có ý trách bọn họ a, ai có thể đoán được chuyện như vậy xảy ra đột ngột đâu.
  • Muốn nói tự trách mình mới là người nên tự trách nhất.
  • Bọn họ vì cứu mình mà chịu nhiều đau khổ, tiểu quỷ còn thiếu chút nữa mất mạng.
  • Nghĩ vậy Hứa Lam thở dài, sau đó sờ sờ Hoàng Minh Hạo nói.
  • xulan
    xulan
    Ta không trách ngươi, việc này lật thiên, cũng không được nhắc lại nữa!
  • Nhắc lại trong lòng nàng cũng cảm thấy có tội ác.
  • xulan
    xulan
    Được rồi.
  • Hứa Lam nhìn theo sợi lông màu vàng của Hoàng Minh Hạo, nhìn tay mình, nói.
  • xulan
    xulan
    Ta thích ngươi......
  • Nói thật, đây là lần đầu tiên mình sống lâu như vậy cùng người ta nghiêm túc nói thích như vậy.
  • Nhìn tay mình là bởi vì cô ngượng ngùng trực tiếp nhìn chằm chằm vào mắt người ta nói thích.
  • Da mặt của nàng cũng không dày lắm, chỉ bốn chữ như vậy nàng cũng cảm thấy mặt mình đã nóng lên.
  • Nếu thật sự nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói chỉ sợ mình là nói không nên lời.
  • huangminghao
    huangminghao
    Ngươi......
  • Nghe vậy Hoàng Minh Hạo trực tiếp sửng sốt.
  • Vừa rồi Hứa Lam nói bốn chữ kia từng cái từng cái gõ ở trong lòng của hắn.
  • Tư vị trong lòng mình hôm nay thật đúng là rất phức tạp, vừa tê vừa chát còn mang theo chút chua xót cùng vui sướng.
  • Bất an trong lòng vốn đã sớm tan thành mây khói.
  • Một cỗ cảm xúc mình nói không rõ ràng quanh quẩn trong lòng mình.
  • Thật lâu sau......
  • Anh mới kịp phản ứng, đem trán của mình cùng trán Hứa Lam đụng vào nhau.
  • Nhìn chằm chằm vào mắt nàng, gằn từng chữ.
  • huangminghao
    huangminghao
    Anh yêu em.
  • So với thích càng sâu một tầng, nếu như Hứa Lam yêu mình có ba phần, như vậy tình yêu của anh đối với cô có mười phần.
  • Hắn cũng không dám nghĩ tiểu nữ tính lòng tràn đầy đều là mình, chỉ cần trong lòng của nàng có một tấc địa phương là mình vậy chính mình liền thỏa mãn.
  • Hoàng Minh Hạo lớn lên non nớt, lúc trước Hứa Lam thật ra coi anh như trẻ con.
  • Nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy, tiểu hài tử trưởng thành, sẽ trêu người.
  • xulan
    xulan
    Sau này không thể coi anh như một đứa trẻ nữa...
  • Cô lặng lẽ nói thầm trong lòng mình.
  • Lúc này Hoàng Minh Hạo đã sớm biến thành thú hình.
  • Sắc trời đã hoàn toàn tối, mà bọn họ rốt cục cũng trở về bộ lạc.
  • wangziyi
    wangziyi
    Sao trễ thế này mới về?
  • Thịt mình nướng cho con cái cũng không biết nóng mấy lần, bọn họ trở về thật sự là quá muộn.
  • Thịt có nóng hơn nữa sẽ không ngon, cho nên Vương Tử Dị cũng không bưng thịt ra.
  • Mà là nhìn Hứa Lam hỏi.
  • wangziyi
    wangziyi
    Đói không? Nếu đói tôi sẽ đi săn cho anh.
  • xulan
    xulan
    Không cần đâu.
  • Vừa vào cửa nàng liền ngửi thấy mùi thịt nướng, hẳn là Vương Tử Dị chờ bọn họ quá lâu cho nên chính mình ăn trước.
  • xulan
    xulan
    Ta ăn đồ các ngươi ăn thừa là được rồi.
  • Cũng chỉ một bữa như vậy, ăn tạm.
  • linyanjun
    linyanjun
    Để tôi đi săn.
14
Thích và yêu