NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • Hai tay Thái Từ Khôn khoanh trước ngực không chớp mắt đi về phía trước.
  • Nhìn bộ dáng của hắn, ba người phía sau chạy ra lâm vào trầm mặc quỷ dị.
  • Hắn... nhìn không giống người xấu a?
  • Thành chủ Địa Ngục Thành? Nếu hắn là thành chủ Địa Ngục thành, vậy có phải là đại biểu Địa Ngục thành không xấu xa như bọn họ tưởng tượng?
  • Có phải tiếng tăm lừng lẫy của Địa Ngục Thành đều là bị người ta nghe nhầm đồn bậy truyền đến?
  • ——————————
  • Vương Tử Dị cùng Hứa Lam ở lại trong tộc.
  • Tuy rằng Hứa Lam không bị nhốt, nhưng đãi ngộ cũng không kém bị nhốt nhiều lắm.
  • Cô cũng không thể đi đâu cả, ngoại trừ ba bữa cơm được đưa đến.
  • xulan
    xulan
    Khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này a......
  • Hứa Lam chống tay lên đầu, đầu ngón tay ấn chặt mặt bàn.
  • Thánh vật quá mức phân tán, nàng cũng không hiểu đây là vì cái gì, trên cơ bản nhưng là nói là không có đầu mối.
  • Miệng Phong Cửu lại kín mít, vô luận mình hỏi thăm hắn thế nào cũng có thể nói một giọt nước không lọt.
  • Dù sao từ trong miệng hắn cạy không ra tin tức gì là được.
  • Căn phòng vốn còn sáng sủa bên ngoài đột nhiên trở nên đen kịt.
  • Hứa Lam đã sớm thành thói quen, dù sao cái này nhân tộc thiên đều là xoát một chút liền tối.
  • Thói quen là được.
  • xulan
    xulan
    Một ngày lại trôi qua.
  • Ngày hôm nay hình như ngắn hơn nhiều?
  • Ngay khi nàng đang nghi hoặc, chung quanh một trận trời đất quay cuồng.
  • Hứa Lam bị lay thiếu chút nữa từ trên ghế ngã xuống.
  • Cùng với đó là tiếng thét đinh tai nhức óc.
  • Thanh âm kia rất sắc bén, xuyên thẳng vào trong đầu người.
  • xulan
    xulan
    Đây là thứ gì!
  • Hứa Lam nhíu mày dùng sức che lỗ tai của mình.
  • Nhưng thanh âm kia lại xuyên qua mu bàn tay chui vào trong tai cô.
  • Đầu óc chấn động, đau đớn bén nhọn.
  • Bạch Công cũng bị đau lăn lộn trên bàn.
  • Từng đợt tiếng kêu kia phảng phất có vô số cây kim đâm vào lỗ tai Hứa Lam.
  • Không biết qua bao lâu, thanh âm này mới dần dần an tĩnh lại.
  • Hứa Lam cố gắng chống đỡ ý thức đứng lên ôm Bạch Bạch đang nằm trên bàn.
  • lianoujing(baibai)
    lianoujing(baibai)
    ai…
  • Lúc này sắc trời đã tối lại đột nhiên biến trở về ban ngày.
  • Tất cả đều quá đột ngột, Hứa Lam cầm Bạch Bạch trong tay, nhìn ra bên ngoài.
  • xulan
    xulan
    Kỳ quái......
  • Nàng lắc lắc đầu có chút choáng váng, một cỗ mùi máu tươi nồng đậm đột nhiên trải ra.
  • Hứa Lam không nhịn được ngồi xổm xuống yue một tiếng.
  • Mùi vị này......
  • Chờ nàng lại đứng thẳng dậy, lại phát hiện 鲛Cửu đứng ở trước mặt mình.
  • Đuôi cá của hắn bị cắn thủng một lỗ hổng.
  • Vết thương lớn bằng một bàn tay của Hứa Lam, miếng thịt kia toàn bộ bị cắn đi, thịt lộ ra bên ngoài hiện ra màu trắng lạnh.
  • Nhìn kỹ, tựa hồ còn hơi phát xanh.
  • Sắc mặt hắn cũng tái nhợt như tờ giấy.
  • xulan
    xulan
    Ngài làm sao vậy?
  • Phong Cửu còn tưởng rằng vừa rồi đánh sâu vào Hứa Lam lớn như vậy phải ngất đi mới được, không nghĩ tới nàng lại còn vui vẻ.
  • Vừa rồi ngoại tộc tập kích, muốn xâm chiếm lãnh địa của chúng ta.
  • Ta tới xem thử, ngươi có chuyện gì không?
  • "Đúng rồi, có thể sau này ta cũng không thể đưa cơm cho ngươi, ngươi cũng không cần lo lắng, sẽ có những người khác đưa cơm cho ngươi."
  • Lời này của hắn kỳ quái, Hứa Lam nhịn không được nhíu mày, như thế nào nói mình sắp chết?
  • xulan
    xulan
    Ý ông là sao?
  • Đỗ Duy Cửu vẫy vẫy cái đuôi bị thương của mình, ngữ khí bình thản.
  • Ta sắp chết rồi!
  • Ngữ khí hắn nói lời này giống như nói ăn cơm, bình thản làm cho người ta kinh ngạc.
  • "Giao Nhân tộc một khi bị thương cực khó khỏi hẳn, giống như ta như vậy, vết thương của ta hồi tràn đầy hư thối, dài giòi, thẳng đến giòi bọ bò đầy toàn bộ thân thể của ta"
14
Tôi sắp chết rồi.