NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • Nhưng... còn chưa kịp ôm ấm trong lòng mình thì đã biến mất.
  • Giống như...... khó khăn lắm mới trồng được rau bị trộm.
  • Hắn cũng không biết sau khi tiểu nữ tính trở về có tha thứ cho mình hay không.
  • Hắn cũng không cầu cái gì một mình chiếm hữu nàng, chỉ cần nàng có thể tha thứ cho mình, bên cạnh nàng có nhiều nam tính hơn nữa thì thế nào.
  • Mình nhất định sẽ là người yêu cô nhất.
  • caixukun
    caixukun
    Ta nhớ ngươi......
  • Mới chia lìa thời gian ngắn như vậy mình đã nhớ cô rồi...
  • Cuộc sống sau này mình phải chịu đựng như thế nào?
  • Nếu như nàng vĩnh viễn cũng không trở về được thì sao?
  • Mình phải làm sao bây giờ?
  • Hắn không dám nghĩ, thật sự không dám......
  • ——————————————
  • Chờ Vưu Trường Tĩnh ôm một đống bông gòn trở về liền thấy Hứa Lam cùng đám tiểu cầu kia chơi đùa vui vẻ.
  • Hắn cũng không nghĩ tới, rõ ràng đám kia tiểu cầu vừa mới bắt đầu sợ nàng còn sợ rất như thế nào bây giờ còn như vậy quen thuộc.
  • Bất quá nhìn Hứa Lam cười vui vẻ như vậy, Vưu Trường Tĩnh tự nhiên cũng vui vẻ, khóe miệng bất giác giương lên.
  • Nhưng đến khi hắn đi tới phía trước Hứa Lam, khóe miệng liền suy sụp như vậy.
  • youchangjing
    youchangjing
  • Cùng tiểu nữ tính chơi vui nhất dĩ nhiên là mình ghét nhất hoang dã nhất cái kia!!!
  • Hắn! Còn nhảy lên đùi người ta!
  • Vưu Trường Tĩnh: Cho nên tình yêu sẽ biến mất đúng không...
  • xulan
    xulan
    A!
  • Trước mặt mình đột nhiên bị bóng ma bao phủ, Hứa Lam ngẩng đầu liền thấy Vưu Trường Tĩnh đứng ở trước mặt mình trong tay còn cầm một đống bông gòn.
  • xulan
    xulan
    Anh về rồi!
  • youchangjing
    youchangjing
    Ừm.
  • So với Hứa Lam Vưu Trường Tĩnh nhiệt tình, ngữ khí lạnh lùng hơn nhiều......
  • Hắn vẫn còn giận Tiểu Lục Cầu!
  • Tiểu Lục Cầu thấy hắn cũng không để ý tới ngạo kiều đem thân thể vặn vẹo.
  • Thu!
  • Phát ra một thanh âm giống như ghét bỏ, chậm rãi nhảy đi.
  • Chờ người đáng ghét này đi rồi mình lại đến tìm tiểu tỷ tỷ này chơi!
  • Thấy quả cầu xanh kia nhảy đi, Vưu Trường Tĩnh liền đưa bông gòn trong tay cho Hứa Lam.
  • youchangjing
    youchangjing
    Còn bông của anh.
  • xulan
    xulan
    Cảm ơn nha!!!
  • Hưng phấn tiếp nhận bông gòn, vừa định đứng lên Hứa Lam giống như lại nghĩ tới cái gì, vừa nâng được một nửa mông lại ngồi xuống.
  • Trên mặt mang theo một nụ cười, nụ cười kia còn có chút ngượng ngùng.
  • xulan
    xulan
    Cái đó có làm phiền anh không? Anh đi xa một chút được không?
  • Bằng không sẽ rất xấu hổ.
  • youchangjing
    youchangjing
    Tốt
  • Vưu Trường Tĩnh đáp ứng rất sảng khoái, xoay người đi xa một chút.
  • Nhìn bóng lưng hắn Hứa Lam thở phào nhẹ nhõm chậm rãi đứng lên theo bản năng nhìn thoáng qua cái đệm da thú bị mình ngồi kia.
  • xulan
    xulan
    ...... Má ơi!
  • Sao lại nhiều như vậy......
  • Đổi bông quan trọng hơn, cô liền liếc mắt nhìn da thú một cái liền chạy tới địa điểm bí mật mà mình đã quan sát trước để đổi bông.
  • Sau khi thay xong trở về nhìn da thú kia lâm vào trầm tư......
  • Trở lại không gian...?
  • Không được quá ghê tởm.
  • Tắm rửa?
  • Không được, đợi lát nữa làm bẩn nước của người ta, người ta tức giận thì làm sao bây giờ?
  • Bày...... bày?
  • Ý nghĩ này mới vừa toát ra một chút manh mối đã bị chính mình bóp tắt.
  • Sao có thể bày ra a...... Cũng không chê ghê tởm.
  • xulan
    xulan
    Như vậy trước đi!
  • Hứa Lam đi tới ngồi xổm cuốn da thú cuốn lên, sau đó nhiều lần quan sát một chút xác định không nhìn thấy dấu vết hồng hồng mới hô với Vưu Trường Tĩnh ở phương xa.
  • xulan
    xulan
    Bạn có thể đến đây!
  • Chờ hắn tới Hứa Lam liền cầm da thú này sau đó hỏi.
  • xulan
    xulan
    Có chỗ nào để ném đồ không?
  • youchangjing
    youchangjing
    Để tôi giúp anh!
  • Hắn nhiệt tình một nhóm, vươn tay muốn cầm lấy da thú trong tay nàng.
  • Hứa Lam thấy thế vội vàng thu tay mình lại, lắc đầu như trống bỏi.
  • xulan
    xulan
    Không cần không cần, tôi muốn tự mình ném.
14
Phá vỡ khuôn mặt.