NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc / Không có gì để trông cậy cả.
NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Lam Lam?
  • Chu Chính Đình gọi tên Hứa Lam.
  • Trong giọng nói là không kiềm chế được vui vẻ, hắn cũng sắp muốn chết tiểu nữ tính nhà mình, tuy rằng nàng thỉnh thoảng sẽ đến thăm chính mình nhưng là hắn liền cảm thấy một ngày không gặp như cách ba thu, khoảng cách lần trước nàng đến thăm chính mình cũng đã cách mấy thu.
  • Hứa Lam chạy đến bên cạnh Chu Chính Đình cũng không sợ hắn là thú hình cứ như vậy ôm lấy hắn.
  • Chu Chính Đình vội vàng kéo nàng ra một chút, vảy của mình rất lạnh, hắn sợ đông lạnh tiểu giống cái, như vậy hắn sẽ đau lòng.
  • Hứa Lam ngược lại không sợ dùng mặt cọ xát vảy của hắn.
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
  • Chu Chính Đình đột nhiên ngửi thấy mùi lạ không thuộc về Hứa Lam, cũng không phải một trong bốn người Hoàng Minh Hạo.
  • Chẳng lẽ tiểu nữ tính thừa dịp mình ngủ đông lại tìm thêm một nam tính sao?
  • Nghĩ vậy Chu Chính Đình liền ngồi không yên, mở miệng ngửi nói.
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Người lạ đến nhà?
  • Hứa Lam gật đầu đem ngọn nguồn sự tình nói cho Chu Chính Đình nghe.
  • Nàng đem chuyện Tiểu Quỷ là Vu Chúc còn vào mộng cảnh của mình tặng cho mình một củ sen tinh hoàn toàn nói ra.
  • Còn có chuyện hắn mạc danh kỳ diệu xuất hiện ở nhà bọn họ còn bị thương cũng nói.
  • xulan
    xulan
    Bất quá ta nói với hắn dưỡng thương tốt sẽ rời đi.
  • xulan
    xulan
    Hắn cũng đồng ý.
  • Nghe vậy Chu Chính Đình lạnh lùng cười, rõ ràng người này chính là coi trọng tiểu giống cái, bằng không làm sao có thể sẽ tiến vào giấc mộng của nàng còn tặng cho nàng một củ sen tinh.
  • Thực vật thành tinh là rất khó, hắn thế nhưng cứ như vậy đưa cho Hứa Lam, nói hắn đối với tiểu giống cái không có ý nghĩa, chính Chu Chính Đình cũng không tin.
  • Hơn nữa hắn còn trăm phương ngàn kế lưu lại như vậy.
  • Nói dưỡng thương xong liền đi rõ ràng cũng là giả, cũng không biết bốn người kia chỉ nhìn tiểu giống cái như thế nào, tại sao lại để cho giống đực khác đăng đường nhập thất.
  • Nghĩ vậy trong lòng Chu Chính Đình liền một trận nén giận.
  • Bốn người kia thật sự là cái gì cũng không trông cậy vào được.
  • Vẫn phải dựa vào chính mình.
  • zhuzhengting
    zhuzhengting
    Vậy chờ hắn lành vết thương nhất định phải đuổi hắn đi a, nếu hắn muốn mặt dày mày dạn lưu lại thì nói với ta, ta một đuôi đem hắn đánh bay.
  • xulan
    xulan
    Phụt!
  • Vừa nghe Chu Chính Đình nói muốn đem tiểu quỷ đánh bay Hứa Lam liền nhịn không được nở nụ cười.
  • Ánh mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm, Chu Chính Đình có chút ảo não thị lực của mình trong bóng tối không tốt lắm, bằng không mình có thể nhìn thấy bộ dáng cười của tiểu nữ tính, nhất định rất đẹp mắt.
  • Hứa Lam ngồi vào một tấm da thú, tựa vào người Chu Chính Đình bắt đầu kể cho anh nghe những chuyện thú vị xảy ra gần đây.
  • Da thú kia là lúc Chu Chính Đình ngủ đông cố ý mang xuống, bởi vì trước khi hắn ngủ đông tiểu giống cái đã nói phải thường xuyên đến thăm mình, cho nên hắn liền cầm da thú chờ lúc nàng tới có thể có da thú mềm mại ngồi.
  • Không cần ngồi dưới đất hoặc là trên người mình, chính hắn cũng biết ngồi trên người mình rất lạnh.
  • xulan
    xulan
    Thì ra thật sự sẽ có bộ lạc đẩy con cái ra ngoài để sinh tồn.
  • Cảnh tượng Lâm Khanh Từ Ngô Khuynh Điệp và Biên Ninh Hi vừa gặp họ đã khắc sâu trong lòng Hứa Lam.
  • Chu Chính Đình không trả lời, trong thú thế còn có một mặt đen tối hơn, chỉ là tiểu nữ tính nàng không biết mà thôi.
  • Mà chính mình cũng không muốn để cho Hứa Lam biết, nàng chỉ cần vô ưu vô lự khoái khoái lạc lạc sinh hoạt thì tốt rồi, những kia mặt tối có bọn họ giúp nàng ngăn cản.
  • So với tiểu nữ tính của mình mới là quan trọng nhất, tin tưởng bốn người kia cũng nghĩ như vậy đi.
  • xulan
    xulan
    May mắn các ngươi sẽ không như vậy.
  • Nói xong lại cọ cọ thân thể Chu Chính Đình.
  • Trong giọng nói là mười phần ỷ lại.
  • Diệu dụng của hình ảnh khi số chữ của bạn không đủ một ngàn chữ thì anh ta vừa vặn là một người góp đủ số ha ha ha ha.
14
Không có gì để trông cậy cả.