NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • xulan
    xulan
    ……
  • Nghe vậy Hứa Lam nhịn không được phun tào.
  • Phạm Thừa Thừa người này đối với Bối Phấn Quả này rốt cuộc là có bao nhiêu bóng ma, vì sao vẫn cho rằng thứ này ăn vào người khác sẽ không còn.
  • xulan
    xulan
    Anh có muốn ăn thêm không?
  • Vừa rồi một ngụm kia hắn khẳng định không nếm ra bao nhiêu tốt tư vị, ít nhất có bảy mươi phần trăm mỹ vị hắn không có nếm ra.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Vậy tôi nếm thử lần nữa?
  • Nhìn thức ăn trong bát, lại nhớ lại một chút mùi thơm lưu lại trong miệng, tựa hồ... thứ này cũng không khó nuốt như hắn tưởng tượng.
  • Ngược lại hương vị rất ngon.
  • Lần này Phạm Thừa Thừa không hổ như vậy, mà chậm rãi thổi nguội canh mới uống một ngụm.
  • Tinh tế cảm thụ một chút mùi thơm của canh lưu lại giữa răng môi mình, sau đó cầm lấy đôi đũa gắp lên mì Bối Quả nhào nặn.
  • Đặt ở trong miệng nhai nuốt một chút, vị gân đạo đạn nha, cùng hắn trong tưởng tượng hắc ám nấu ăn hoàn toàn không giống nhau.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Ngon quá!
  • Phạm Thừa Thừa hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm Hứa Lam, thật không biết tiểu nữ tính làm sao biết những tri thức kỳ kỳ quái này.
  • Ở trong mắt người khác tránh chi e sợ đồ vật sinh sôi ở trong tay tiểu giống cái biến thành một cái có thể ăn thậm chí hương vị còn rất không tệ mỹ thực.
  • Được Phạm thừa thừa khẳng định, trái tim Hứa Lam vẫn treo lơ lửng mới thả lỏng xuống, cũng ngồi cho mình một chén, ăn một miếng.
  • Ăn được hương vị quen thuộc của mình, mũi Hứa Lam cay cay.
  • Cô đã đến thế giới này lâu như vậy, vốn cho rằng mình sẽ không nhớ nhà nữa.
  • Nhưng vừa ăn đồ ăn hiện đại thì cảm xúc nhớ nhà liền không nén được.
  • Cũng không biết ba mẹ và hai anh trai thế nào rồi.
  • xulan
    xulan
    Muốn về nhà...
  • Hứa Lam vừa than thở, vừa ăn xong bát mì kia.
  • Lúc ngẩng đầu mắt đỏ hoe, dọa Phạm Thừa Thừa một cái, vừa định mở miệng hỏi, Hứa Lam lại cười mở miệng trước.
  • xulan
    xulan
    Cái này hơi nóng, hun vào mắt tôi.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Vậy anh ăn chậm thôi.
  • Cười miễn cưỡng như vậy...... Tiểu giống cái có tâm sự đi.
  • Hắn là tâm lớn, nhưng cũng không đến mức tâm lớn đến ngay cả hỉ bi của tiểu giống cái cũng nhìn không ra.
  • Tiểu nữ tính càng giải thích lại càng chứng minh nàng thật sự có tâm sự.
  • Nhìn vẻ mặt giả vờ không có việc gì của cô, trái tim Phạm Thừa Thừa thắt lại.
  • Nhìn Hứa Lam tâm tình không tốt lắm Phạm Thừa Thừa cũng không có mở miệng phiền nàng, chỉ là ánh mắt một mực yên lặng nhìn chằm chằm nàng, nàng đi tới chỗ nào ánh mắt của hắn liền theo tới chỗ đó.
  • Hắn miệng ngốc, nói không nên lời an ủi gì, chỉ có thể dùng ánh mắt lặng lẽ biểu đạt sự quan tâm đối với nàng.
  • Hắn sợ đợi lát nữa càng an ủi tiểu giống cái càng thương tâm.
  • Sự xuất hiện của Thái Từ Khôn và Lâm Ngạn Tuấn phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Trở về rồi, xử lý sự tình thế nào rồi?
  • Lâm Ngạn Tuấn vừa vào phòng đã bị mùi thơm tản ra trong phòng hấp dẫn lực chú ý, bất quá vẫn mở miệng nói.
  • linyanjun
    linyanjun
    Xong rồi.
  • linyanjun
    linyanjun
    Tên kia thực lực là không tệ, chỉ là tính tình ngạo một chút, dù sao hắn gia nhập bộ lạc đối với chúng ta mà nói cũng là chuyện tốt.
  • Nhớ tới không khí giương cung bạt kiếm lúc mới gặp mặt con thú nhân Lộc tộc kia, Lâm Ngạn Tuấn cảm thấy có chút buồn cười.
  • Vốn tưởng rằng là một trận đại chiến, nguyên bản bọn họ đều muốn đánh nhau, liền bên cạnh hắn nữ tính một câu ngược lại là so cái gì còn ngoan hơn.
  • Con hươu thực lực kia cùng Lâm Ngạn Tuấn ngang nhau, nhưng thêm Thái Từ Khôn thì không giống nhau.
  • Đánh nhau hắn cũng chỉ có thể bị hai người bọn họ đè ép đánh.
  • Nếu thật sự đánh nhau bọn họ cũng không có ở đây.
  • caixukun
    caixukun
    Các cậu nấu cái gì thơm thế?
  • ——————————————
  • Hãy nhớ báo cáo.
14
Không đề