NPC: Thú phu mỗi người đều tuyệt sắc
  • youqiubiying
    youqiubiying
    Đừng sợ......
  • Nói xong vẫn đứng trên trán Hứa Lam, dường như có thể cho cô một tia sức mạnh, một tia an tâm.
  • Không biết qua bao lâu thanh âm bên ngoài dần dần bình tĩnh lại.
  • Hứa Lam ở trong phòng lo lắng nhìn ra ngoài, cũng không biết Hoàng Minh Hạo và Phạm Thừa Thừa có chuyện gì hay không.
  • Xa xa đột nhiên xuất hiện rất nhiều hùng thú thân ảnh, trên người không một cái đều cõng lớn nhỏ vết thương, cũng có là bị cõng ở khác hùng thú trên lưng hơi thở yếu ớt.
  • Bọn họ cách Hứa Lam càng ngày càng gần... Rốt cuộc cô nhìn thấy bóng dáng Phạm Thừa Thừa và Hoàng Minh Hạo.
  • Trên người Phạm Thừa Thừa có rất nhiều vết máu treo trên bộ lông trắng như tuyết của hắn, đặc biệt bắt mắt.
  • Phạm Thừa Thừa là ở trên đường đi săn gặp phải bộ lạc khác tập kích, hắn chỉ có thể một mình chiến đấu hăng hái may mắn chính mình trốn thoát.
  • Tình huống của Hoàng Minh Hạo tốt hơn Phạm Thừa Thừa rất nhiều.
  • Hứa Lam vừa nhìn thấy vết máu trên người Phạm Thừa Thừa, trong lòng đau đớn, bất chấp những thứ khác liền chạy ra ngoài.
  • Hứa Lam chạy về phía Phạm Thừa Thừa và Hoàng Minh Hạo trong nháy mắt, thân thể vốn lung lay sắp đổ của Phạm Thừa Thừa lập tức tinh thần bừng tỉnh, hai người vội vàng chạy về phía Hứa Lam.
  • Phạm Thừa Thừa vừa chạy, trái tim Hứa Lam thắt lại, bị thương nặng như vậy sao còn chạy như vậy thật sự là hồ nháo.
  • Ba người cuối cùng đoàn tụ, Hứa Lam vây quanh hai người bên người ân cần hỏi han, chọc cho cái khác hùng thú vẻ mặt hâm mộ, bọn họ làm sao lại không có tốt như vậy đãi ngộ đâu...
  • xulan
    xulan
    Các ngươi không sao chứ......
  • Hứa Lam rối rắm nhìn vết thương trên người Phạm Thừa Thừa, bàn tay muốn sờ nhưng không dám sờ cứ như vậy dừng lại giữa không trung.
  • Phạm Thừa Thừa sợ mùi máu tươi và vết thương trên người mình dọa Hứa Lam cố ý tránh xa cô một chút, lắc đầu tỏ vẻ mình không sao.
  • xulan
    xulan
    Chúng ta về nhà.
  • Vừa về đến nhà Phạm Thừa Thừa trực tiếp biến thành hình người, định xử lý vết thương của mình một chút.
  • Trên người Phạm Thừa Thừa có rất nhiều vết thương nhỏ, nhưng vết thương trên lưng lại trí mạng, da tróc thịt bong, Hứa Lam vừa nhìn nước mắt liền rơi xuống.
  • Đi tới bên người Phạm Thừa Thừa, khóc nức nở mở miệng nói.
  • xulan
    xulan
    Còn nói không sao, ngươi...... Ngươi xem vết thương của ngươi đi.
  • Trên lưng kia quả thực có thể gọi là nhìn thấy mà giật mình.
  • Phạm Thừa Thừa miễn cưỡng tươi cười nhìn Hứa Lam nói.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Thật sự không sao, khả năng chữa lành của chúng ta rất nhanh......
  • xulan
    xulan
    Có thể nhanh cỡ nào a...... lớn như vậy một đạo.
  • Kim Đậu Đậu của Hứa Lam không thể khống chế mà rơi một giọt lại một giọt.
  • xulan
    xulan
    Tôi sẽ xử lý......
  • Nói xong cũng bất chấp lấy ra một cây tiên hạc thảo từ nhẫn trữ vật của mình.
  • Cô nhớ rõ trong sách hình như viết trực tiếp đem cỏ tiên hạc giã nát đắp lên miệng vết thương là được rồi, bất quá hình như Hứa Lam không có giã trực tiếp bỏ vào trong miệng nhai, cũng may mùi vị cỏ tiên hạc cũng không đắng.
  • Hoàng Minh Hạo yên lặng nhìn cảnh Hứa Lam bôi thuốc cho Phạm Thừa Thừa......
  • huangminghao
    huangminghao
    (Quên đi...... Xem ngươi bị thương nghiêm trọng như vậy, trước tiên đem tiểu giống cái nhường cho ngươi một hồi đi)
  • Hoàng Minh Hạo tự mình tìm một góc yên lặng dùng thú hình liếm miệng vết thương của mình.
  • Sau khi đắp xong chỗ bị thương nghiêm trọng nhất của Phạm Thừa Thừa, Hứa Lam bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Hoàng Minh Hạo khắp nơi.
  • Cô nhớ vừa rồi chỗ Hoàng Minh Hạo bị thương cũng rất nhiều.
  • Tìm kiếm liền phát hiện Hoàng Minh Hạo đang ghé vào trong góc tự mình liếm vết thương của hắn.
  • Trong lòng Hứa Lam đột nhiên cảm thấy mềm nhũn rối tinh rối mù như vậy.
  • Đi đến bên cạnh Hoàng Minh Hạo ngồi xổm trước mặt hắn.
  • xulan
    xulan
    Tôi cũng bôi thuốc cho anh, được không?
14
Để anh một lát.