-
Trần Lập Nông nhìn Chương Ấn hài lòng nở nụ cười.
chenlinongChú Trương, chú còn có thể lấy được 25% cổ phần.
wannenglongtaoNông dân ngày càng hiểu biết, tốt.
chenlinongTạm biệt chú Trương.
Chú Trương gật gật đầu.
Chú Trương gõ cửa phòng làm việc của Kiều Tân, sau đó đi vào.
Kiều Tân vừa nói chuyện điện thoại xong, chú Trương đặt con dấu lên bàn.
qiaoxin.mamaChú Trương, sao lại tới trễ như vậy.
wannenglongtaoVừa rồi thấy Lập Nông đến, nói chuyện với anh ta hai câu, anh ta còn nói muốn xem con dấu này, nhưng tôi thấy thời gian sắp hết, cũng không cho anh ta xem, liền trực tiếp tới.
Đôi khi lời nói dối không thể quá hoàn hảo.
Kiều Tân gật đầu.
Vừa rồi Kiều Tân gọi điện thoại cho Kiều Dã, Kiều Dã nói đã ký tên, Trần Lập Nông cũng ở đây, chắc hẳn Trần Lập Nông đã nhìn thấy chữ đen trên đó, còn tự ý lấy túi niêm phong kia đi, vừa rồi nhất định là muốn lấy con dấu bóp méo tên, hoặc là tới tìm mình lý luận.
Vừa rồi cô bảo Nhan Khanh chụp một tấm ảnh văn kiện tới, trên đó đã viết tên Kiều Dã.
Bất quá cho dù hắn bóp méo tên đoạt con dấu thì thế nào, chỉ cần Kiều Tân nàng ở đây một ngày, Kiều thị này chính là của nàng, ai cũng đừng nghĩ tính toán.
Cô sẽ trở về vào ngày lễ trưởng thành của Kiều Dã, đến lúc đó in dấu, tất cả đều định hình, Kiều Dã chính là người đại diện tương lai của Kiều thị.
Cô không lấy văn kiện ra vào ngày lễ trưởng thành, mà lấy văn kiện ra trước là bởi vì, muốn nhìn xem, Kiều gia này rốt cuộc có mấy người lòng dạ sói.
Một người đàn ông, có tham vọng cũng không phải là chuyện tốt......
wannenglongtaoNếu chủ tịch không sao thì tôi đi trước.
qiaoxin.mamaChú Trương, mấy ngày cháu đi công tác, mong chú quản lý tốt công ty.
wannenglongtaoTa nhất định tận tâm tận lực!
Chú Trương xoay người rời đi, mấy năm nay chú ngụy trang, chờ chính là ngày này, đứa bé Nhan Khanh kia ở công ty vẫn vâng mệnh làm theo, đối với mình cũng coi như cung kính, thoạt nhìn rất đắn đo.
Chẳng qua sau khi Kiều Tân trở về phải làm sao bây giờ, đứa nhỏ Trần Lập Nông kia thận trọng, không biết có nghĩ đường lui hay không, nếu như không có, đến lúc đó bị phát hiện, liên lụy đến mình, vậy là xong rồi.
Bất quá hắn đợi ở Kiều thị tập đoàn nhiều năm như vậy, Kiều Tân cho mình chỗ tốt cũng không nhiều, lúc này coi như mạo hiểm một hồi, nếu thật sự không được hắn liền...
-
Thật ra Nhan Khanh mở túi ra xem, cô đoán Trần Lập Nông nhìn thấy sẽ ngăn cản, sẽ không để cho mặt trên viết tên Kiều Dã, mà Kiều Tân tâm tư tinh tế tỉ mỉ, sao lại tùy tiện giao thứ quan trọng như vậy cho cô, khẳng định là có nguyên nhân khác.
Chỉ trong trường hợp, cô đã in lại một bản và ký tên của Jono vào đó.
Sau đó chụp ảnh đưa cho Kiều Tân, con dấu của Kiều Tân mang theo bên người, không biết Trần Lập Nông có lấy được dấu tay hay không.
Trần Lập Nông trở về, trực tiếp lên lầu hai, xem ra đã xong, nếu không sẽ không trở về.
Trần Lập Nông đi tới trước bàn, cầm lấy bút đen, ở chỗ bên A ký tên, viết xuống hai chữ "Nhan Khanh".
Trên đường tới đây anh sao chép một bản, dựa theo chữ viết ban đầu viết xuống hai chữ Kiều Dã, sau đó bỏ vào túi kín, đưa đến phòng Kiều Dã, chỉ cần phần văn kiện này của Kiều Dã không có con dấu, vậy cô không là gì cả, huống hồ đây có dấu vết sao chép, cổ phần này, là không tới được trong tay Kiều Dã.
Trần Lập Nông đi tới cửa phòng ngủ của Kiều Dã, gõ cửa, Kiều Dã không trả lời, Trần Lập Nông cho rằng Kiều Dã hẳn là đã tỉnh, thấy không có tiếng vang, chậm rãi mở cửa, chăn của Kiều Dã trùm đầu, đang nằm ở trên giường, không biết là ngủ hay là tỉnh.