NPC: Ta Ở Thiên Đường Mở Hậu Cung / Thật sự là ảo giác sao?
NPC: Ta Ở Thiên Đường Mở Hậu Cung
  • Bất ngờ không kịp đề phòng bị người ta đánh một búa, mở mắt ra liền thấy Bạch Tịch Nhan đầy bụng nghi hoặc nhìn mình.
  • Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
  • asi
    asi
    Anh không muốn chịu trách nhiệm sao?
  • Càng nói Bạch Tịch Nhan lại càng rối loạn, chịu trách nhiệm gì chứ? Cô làm gì mà không có lỗi với anh chứ?
  • baixiyan
    baixiyan
    Tôi phải chịu trách nhiệm gì? Tôi có làm gì không?
  • A Tứ rốt cục hiểu được, suy nghĩ của bọn họ không giống nhau.
  • Vậy anh cố gắng nói cho cô biết.
  • asi
    asi
    Bà cụ từng nói, ngủ chung một giường, là muốn trở thành vợ chồng.
  • Bạch Tịch Nhan vốn còn đang nghi hoặc nghe anh nói như vậy, theo bản năng lui về phía sau một bước, càng thêm kinh ngạc.
  • baixiyan
    baixiyan
    Đừng nói bậy, chúng ta ngủ chung giường lúc nào vậy?
  • Nàng rất trong sạch a.
  • Cũng đừng vu khống nàng a, nàng chỉ là ở chỗ này ngốc một thời gian mà thôi, không nói cả đời ngốc ở chỗ này a, hơn nữa Lâm Ngạn Tuấn bọn họ còn ở bên ngoài, nàng không thể cho bọn họ đội nón xanh a!
  • Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của A Tứ, liền biết hắn nghĩ không đơn giản.
  • baixiyan
    baixiyan
    Dừng lại, đừng nói lung tung, ta chỉ là đi ra ngoài hít thở một chút, sau đó thấy ngươi ngủ không thoải mái như vậy, liền tạm thời nhường giường cho ngươi ở mà thôi, ta chỉ là nhất thời hảo tâm mà thôi, không có ý nghĩ khác.
  • Mạch não của A Tứ không giống với cô, cô ngủ với anh lúc nào, sao cô không biết?
  • A Tứ thấy nàng sốt ruột phủi sạch trách nhiệm cho mình như vậy, cũng cảm thấy nàng nói đúng, mình cũng không cần phụ trách gì cả, nhưng chính là có chút mất mát.
  • Vừa rồi anh đã nghĩ kỹ Dư Sinh phải sống với cô như thế nào, hiện tại xem ra, giỏ trúc múc nước công dã tràng a!
  • Bạch Tịch Nhan thật sự cảm giác được sự mất mát của anh, bởi vì vẻ mặt anh không hề che giấu, chỉ cần nhìn mặt anh là biết.
  • Nàng cũng có chút nghi vấn, tuy rằng, A Tứ thoạt nhìn cũng không nhỏ, nhưng tâm trí nói như thế nào cũng không giống người lớn a? Hắn có hiểu những thứ này không?
  • Có lẽ cũng chỉ là nhất thời bối rối thôi? Quên đi, tiểu hài tử, không so đo với hắn.
  • Vì thế khéo léo dời đề tài, kết thúc đề tài.
  • baixiyan
    baixiyan
    Đúng rồi, trước đây anh có nhìn thấy sườn núi đối diện, có một gốc cây phát sáng không?
  • Xét cho cùng, đây mới là mục đích cô kéo anh ra.
  • A Tứ có một đặc điểm, đó chính là không xấu hổ, rất nhanh sẽ thoát ly khỏi sự tình.
  • Hiện tại nàng thay đổi một cái đề tài, tự nhiên cũng thay đổi loại tâm tính, vừa rồi mất mát đều bị hắn ném ra sau đầu.
  • Chẳng qua vấn đề nàng hỏi có chút kỳ quái, ân, hắn nhìn đối diện một chút, cái gì cũng không có a, nơi này không phải vẫn luôn là thảo nguyên sao?
  • asi
    asi
    Không, đối diện vẫn luôn là thảo nguyên, ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy qua cây gì.
  • baixiyan
    baixiyan
    À, vậy à.
  • Nhìn biểu tình của A Tứ, còn có biểu hiện trước kia, hắn không cần phải lừa nàng, chẳng lẽ là ảo giác của mình?
  • Nhưng đó lại chân thật đáng sợ, chẳng lẽ là đụng quỷ?
  • Một trận gió thổi qua, trong nháy mắt run rẩy, tựa hồ đang ứng với suy đoán của nàng.
  • Buổi tối vốn đã mát mẻ, hiện tại lại mặc quần áo đơn bạc, cứ như vậy chạy ra.
  • asi
    asi
    A Nhan có nhìn thấy gì không?
  • Nhìn thấy cô giống như có chuyện gì đang giấu mình, là người thân cận nhất bên cạnh cô, làm sao có thể bỏ qua chuyện của cô chứ?
  • baixiyan
    baixiyan
    Không, không sao, về đi.
  • Hoàn hồn lại, thấy A Tứ vẻ mặt nghi hoặc, nàng cũng biết tiểu ngốc tử này không biết, chỉ là......
  • Cô nhìn sườn núi nhỏ kia, thật sự là ảo giác của mình sao?
  • Lắc lắc đầu, thôi, nàng ở chỗ này cũng ở không được bao lâu.
14
Thật sự là ảo giác sao?