NPC: Ta Ở Thiên Đường Mở Hậu Cung
  • Vương Lâm Khải là nhìn nàng từ bên trong đi ra, sắc mặt đã đen âm trầm, không biết là bởi vì nàng tới gặp tiểu cô nương Thiên tộc kia, hay là thấy được Vưu Trường Tĩnh nguyên nhân.
  • Bạch Tịch Nhan rất kinh ngạc, vừa mới ra khỏi cửa, đứng trên bậc thang kia liền thấy được thần sắc không tốt của Vương Lâm Khải.
  • Cô giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói ra lời
  • baixiyan
    baixiyan
    Tối qua anh có đi đâu không?
  • Ý thức được bầu không khí này thật sự là có chút quỷ dị, vẫn là tìm đề tài, dù sao trong khoảng thời gian này hai người hình như đều phải đi cùng một chỗ, quan hệ vẫn là không nên nháo quá cương thì tốt hơn.
  • Hơn nữa đêm qua, cũng là rất xấu hổ, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, đêm hôm khuya khoắt, hắn đi nơi nào ngủ a? Mặc dù hắn là yêu quái.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Sao lại lo lắng cho tôi chứ?
  • Nhìn ánh mắt phiền muộn của nàng, mang theo một tia lo lắng, hắn vẫn nở nụ cười, ở trước mặt tiểu cô nương, vẫn là thu liễm tính tình của mình một chút, miễn cho dọa đến nàng.
  • baixiyan
    baixiyan
    Không phải đâu.
  • Nhìn sắc mặt của anh tốt hơn rất nhiều, còn có tâm tư đùa giỡn với cô, xem ra, cũng không có chuyện gì.
  • Đi thẳng qua hắn và ra ngoài.
  • Vương Lâm Khải cũng đi theo phía sau cô.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Tối hôm qua cho ngươi một ít chữa thương thánh dược, hôm nay có phải rất không thoải mái a?
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Ăn đi, sẽ khá hơn nhiều.
  • Tiến về phía trước vài bước, một lọ đan dược nhét vào trong tay nàng
  • Kỳ thật Bạch Tịch Nhan muốn nói, hôm nay ngoại trừ có chút không thoải mái, những thứ khác đều đã tốt hơn rất nhiều, dù sao đêm qua, Vương Lâm Khải đã hao phí rất nhiều tu vi chữa thương cho cô.
  • Nhưng cô vẫn nhận lấy, dù sao hình như cả đêm anh đều đi làm thứ này.
  • baixiyan
    baixiyan
    Cảm ơn.
  • Không hiểu nói lời cảm ơn, liền có vẻ bọn họ rất không quen thuộc.
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Không đơn giản như lời nói. Phải hành động thực tế.
  • Có thể ý thức được cảm giác xa cách của cô, nụ cười của anh cũng dại ra, nhưng sau đó lại khôi phục thành bộ dáng thờ ơ.
  • baixiyan
    baixiyan
    Vậy anh muốn gì?
  • Ngẩng đầu lên, khôi phục dĩ vãng trong suốt, có điểm đơn thuần hỏi hắn
  • Có lẽ cô nghĩ, lấy đồ của người ta, người ta cần báo đáp, là việc nên làm.
  • Vương Lâm Khải biết, nếu bây giờ anh còn nói đùa với cô, cô nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng không hiểu sao lại muốn nhìn cô thẹn quá hóa giận, hơn nữa trong khoảng thời gian này chẳng phải cô không thể rời xa anh sao?
  • Mấy người đàn ông bất lực bên cạnh anh, hiện tại cũng không có ở đây, cô có thể ỷ lại, cũng chỉ có cô, cũng may mắn bọn họ không có ở đây, anh mới có thể hài hòa như vậy, nếu không, mấy người đã đánh nhau rồi.
  • Nói đến mấy nam nhân kia, hắn ánh mắt nguy hiểm híp híp, phải nhanh chóng tìm được phương pháp mới được, nếu không, mấy nam nhân kia qua không được vài ngày sẽ trở lại đây.
  • Bạch Tịch Nhan cũng là nhìn hắn thần sắc biến hóa, bắt đầu có chút quỷ dị, đến âm trầm, rồi đến bây giờ, cười híp mắt, vẻ mặt tính toán như ý
  • wanglinkai
    wanglinkai
    Anh muốn em......
  • Với nụ cười không đứng đắn trên khóe miệng anh, Bạch Tịch Nhan sẽ biết, đứa trẻ chết tiệt này lại đang đùa bỡn cô.
  • baixiyan
    baixiyan
    Không đời nào! Đổi cái khác, hoặc là cút!
  • Cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, trực tiếp hướng người trước mắt rống lên.
  • Đây chính là đường đường yêu đế a, hắn nếu không phải bị Lâm Ngạn Tuấn đưa tới thiên giới, thành nửa hồ tiên, nàng còn đang làm yêu, là muốn phục tùng mệnh lệnh của hắn, ở dưới sự quản giới của hắn.
  • Hiện tại chống đối hắn như vậy, đây không phải là không muốn sống sao?
  • Ân, có thể là ỷ sủng mà kiêu, hắn đối với mình tốt, biết sẽ không thương tổn mình, mới to gan như vậy đi.
14
Tự hào và kiêu hãnh.