NPC: Ta Ở Thiên Đường Mở Hậu Cung
  • Thái Từ Khôn ôm cô rời đi, cũng mặc kệ bọn Lâm Ngạn Tuấn.
  • Thời gian mấy giây này, đã tới rồi.
  • Cung điện của Thái Từ Khôn không khác gì của Lâm Ngạn Tuấn
  • Đặc điểm lớn nhất chính là trồng đầy hoa đào, từng viên hoa đào kia, nhìn thật là xinh đẹp, mặc dù không có một mảng lớn.
  • baixiyan
    baixiyan
    Để tôi xuống.
  • Có thể vừa mới khóc, thanh âm vẫn có chút khàn khàn.
  • Hiện tại đang ở cửa cung điện.
  • Cô ấy muốn đi một mình.
  • Thái Từ Khôn cũng tôn trọng ý kiến của cô, trực tiếp thả cô xuống.
  • caixukun
    caixukun
    Anh ổn chứ?
  • Nữ hài tử gặp phải loại chuyện này, hẳn là rất sợ hãi.
  • Ai ngờ Bạch Tịch Nhan chỉ cười cười, dường như không sao cả.
  • baixiyan
    baixiyan
    Không sao, anh lo lắng cái gì vậy?
  • Tâm của nàng kỳ thật còn rất lớn, coi như là lên, có thể chỉ là thương tâm như vậy mấy khắc đồng hồ đi, cũng không có đặc biệt muốn chết muốn sống loại kia, dù sao đẹp trai như vậy, cũng đáng giá, hơn nữa, nghe nói như vậy, linh lực đề cao đặc biệt nhanh đây.
  • Chẳng qua nàng không muốn nhanh như vậy đem mình khai báo ra ngoài mà thôi, nàng còn muốn lại lãng vài năm đâu.
  • Điểm này làm cho Thái Từ Khôn đặc biệt kinh ngạc, bộ dáng không sao cả của cô, là chuyện gì xảy ra? Vừa rồi khóc lợi hại như vậy, còn tưởng rằng nàng thật sự muốn chết muốn sống, kết quả, là mình suy nghĩ nhiều a?
  • Người này phảng phất so với hắn càng thêm tâm lớn, càng thêm treo lơ lửng a, chẳng qua hắn là mặt ngoài, nàng là nội tâm mà thôi.
  • caixukun
    caixukun
    Thật sự không sao chứ? Không sợ. Có thể nói với tôi.
  • Thật sự rất sợ cô miễn cưỡng cười vui, dù sao gặp phải loại chuyện này, là con gái cũng sẽ bị dọa khóc chứ? Nhưng trước hết loại trừ cô có mục đích gì trước.
  • baixiyan
    baixiyan
    Ai nha, đều nói không có việc gì!
  • Là nghĩ cô yếu đuối đến mức nào? Nếu như đối phương xấu xí, nàng có thể còn có thể khóc lớn đại náo một hồi, tìm chết tìm sống, đương nhiên, tiểu ca ca đẹp trai như vậy, kỳ thật cũng thẳng tắp, hơn nữa bọn họ còn quen biết.
  • Thái Từ Khôn cau mày nhìn cô, dường như muốn nhìn ra cô có cái gì.
  • baixiyan
    baixiyan
    Ai nha, không có việc gì a, ai, lại nói, có cái gì ăn không? Chết đói rồi!
  • Đột nhiên sờ lên bụng, một bộ ủy khuất nói cho hắn biết.
  • Nụ cười hướng về phía hắn, cũng ngọt ngào, giống như chuyện vừa rồi, chưa từng xảy ra.
  • Đại thần bọn họ không đói bụng, tiểu hồ ly như cô rất đói, một ngày không ăn, đói đến phát hoảng.
  • Nhìn nàng chằm chằm vài lần, quả thật nàng không quan tâm, liền cười dẫn nàng đi.
  • Lần đầu tiên thấy hài tử tâm lớn như vậy a, thật sự càng ngày càng được hắn yêu thích.
  • Thật ra Bạch Tịch Nhan không phải là tâm lớn, cô chỉ là một cô gái cặn bã mà thôi.
  • Bạch Tịch Nhan ở đó cũng không lâu lắm, chỉ ăn một bữa cơm, thuận tiện ngủ trưa ở đó mà thôi. Lâm Ngạn Tuấn và Trần Lập Nông cũng không tìm đến, có thể là cảm thấy thẹn với cô.
  • Lâm Ngạn Tuấn có thể là muốn cô giải sầu ở chỗ Thái Từ Khôn, dù sao tính cách cà lơ phất phơ của Thái Từ Khôn, rất được cô yêu thích.
  • Thái Từ Khôn đứng ở đầu giường, nhìn Bạch Tịch Nhan đang ngủ say.
  • Không hề phòng bị tâm, không hề hình tượng tư thế ngủ, thật là làm cho hắn không biết nên nói hắn cái gì, cái này cũng quá tín nhiệm hắn đi? Tùy tiện ngủ ở nhà một người đàn ông.
  • Hắn ngồi xổm xuống, vén mái tóc che mặt lên, lộ ra dung nhan tinh xảo kia.
  • Bình tĩnh nhìn một cô gái như vậy, thật sự cảm thấy cô càng ngày càng xinh đẹp.
  • Lớn như vậy tới nay, lần đầu tiên muốn đem một người hung hăng chiếm cứ ở bên cạnh mình, nhưng lại sợ nàng sẽ phản kháng, không muốn.
  • Kỳ thật Bạch Tịch Nhan cũng không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, bị vây trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, anh làm như vậy, cô nhíu nhíu mày, hơi hơi mở một khe hở, nhìn người trước mặt một chút.
14
Giải sầu