NPC: Ta Ở Thiên Đường Mở Hậu Cung
  • Cô cầm một điếu xuống, lại đưa toàn bộ cho anh.
  • Phạm Thừa Thừa nhìn động tác khó hiểu của cô, có chút ngây người.
  • Cô ấy không thích ăn sao?
  • yaoji
    yaoji
    Ngươi giúp ta cầm, để không gian cũng được, cầm trên tay cũng được.
  • Toàn bộ lực chú ý của Yêu Cơ đều ở trên kẹo hồ lô, cũng không phân cho hắn một tia ánh mắt, càng không biết sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm.
  • Cô chỉ cảm thấy, mình không nên giống như bán kẹo hồ lô, khiêng một đống kẹo hồ lô đi khắp nơi.
  • Yêu Cơ nếm thử, chua chua ngọt ngọt.
  • Vẫn là cùng ngàn năm trước hương vị kém không nhiều lắm.
  • Cảm giác người trước mặt không có động tác gì, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhìn hắn âm trầm nhìn mình.
  • Cô có chút vô tội, giơ kẹo hồ lô lên.
  • yaoji
    yaoji
    Thế nào? Anh có ăn không?
  • Phạm Thừa Thừa cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy một nữ nhân có thể làm cho hắn hộc máu như vậy, mà mình lại không thể động thủ với nàng, dù sao có chuyện muốn giao cho nàng làm.
  • Nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, cho nên anh thu hồi không gian kẹo hồ lô, cũng không muốn để ý đến cô nữa.
  • Yêu Cơ tựa hồ hiểu được, chính mình như vậy không nói.
  • Rất thân thiện đấm đấm cánh tay hắn, nghĩa khí nói
  • yaoji
    yaoji
    Yên tâm, huynh đệ, sau này ta che chở ngươi.
  • Nàng rất ít khi nói những lời như vậy, bình thường nàng nói, đều sẽ thật tâm thật ý.
  • Bởi vì ánh sáng có chút tối vấn đề, Yêu Cơ cũng không có phát hiện, chính mình đấm hắn một cái, để cho hắn sắc mặt càng tái nhợt một chút.
  • Phạm Thừa Thừa cũng không muốn so đo với cô nữa, buồn bực một mình đi phía trước.
  • Yêu Cơ bĩu môi, nhún vai, không rõ nguyên do, đi theo phía sau hắn, gặm kẹo hồ lô.
  • Đến cuối cùng, nhìn thấy nơi náo nhiệt, vẫn là chính mình xông lên, bỏ lại hắn đi khắp nơi đây.
  • Ngàn năm, mặc dù nói không có cảm giác gì, thoáng cái đã qua, nhưng Yêu Cơ đối với nhân loại những thứ đồ chơi nhỏ này, vẫn là rất hứng thú, vô luận qua bao lâu.
  • Phạm Thừa Thừa ở trước mặt cô, đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
  • Cầu xin người khác, có thể chính là phải nén giận.
  • Nhân khí hỗn tạp, vì tốt hơn hỗn ở chỗ này, tới nơi này yêu vật đều là sẽ che dấu khí tức của mình, cho nên chứng kiến hết thảy, không chỉ đều là nhân loại.
  • Đương nhiên không ai biết ai, dù sao nhiều khi đều dựa vào mùi để nhận dạng.
  • Bạch Tịch Nhan đi theo Vương Lâm Khải, hai người không hiểu sao lại quen nhau.
  • Bạch Tịch Nhan đối với anh cũng không còn cảm giác ràng buộc như trước nữa, giống như một người bạn bình thường.
  • ——
  • A Tứ đi theo la bàn tới đường phố náo nhiệt phi phàm, khí tức đám người đều hỗn tạp rất nhiều, phương hướng la bàn bất định, lắc tới lắc lui.
  • Hắn vẻ mặt đau khổ, muốn tìm người hỗ trợ, nhưng ai cũng không giúp được, chỉ là khi hắn một kẻ ngốc như vậy.
  • Anh hơi buồn, nhưng lại nghĩ cô là người bạn duy nhất của mình.
  • Anh nhất định phải tìm được cô, loại tín niệm này, chống đỡ anh, lại đi một đoạn đường.
  • Yêu Cơ xuyên qua đám người, cùng hắn sát vai mà qua, lại đột nhiên biến sắc.
  • Nhưng cô nhìn lại, phía sau chỉ có đám người chật chội, mùi hỗn tạp, giống như hơi thở trong ấn tượng của mình, tuyệt không giống.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Có chuyện gì vậy? Sao lại ngừng? Lại muốn mua cái gì?
  • Chân Phạm Thừa Thừa bị gãy, hắn đi đường dài như vậy từ khi nào? Cô chỉ nhảy trước mặt, còn anh ở phía sau trả tiền cho cô.
  • Sắc mặt Yêu Cơ trầm mặc, cuối cùng lắc đầu.
  • Thấy phía trước tựa hồ lại có cái gì thú vị, lôi kéo hắn, lại đi về phía trước.
  • A Tứ vừa rồi bị người đụng một cái, la bàn đều rơi xuống đất, hắn cũng mặc kệ chung quanh có nhiều người hay không, khom lưng liền nhặt lên.
  • Bởi vậy, còn bị đám người đi ngang qua chen chúc giẫm lên vài cước, chật vật mới thoát khỏi đám người.
14
Cô ơi