NPC: Ta Ở Thiên Đường Mở Hậu Cung
  • Ngay cả hơi thở phun ra cũng mang theo dục vọng câu người.
  • Bạch Tịch Nhan không quá thích ứng hắn từ thô bạo vừa rồi biến thành triền triền miên miên như vậy, muốn đoạn không ngừng, thật là câu người.
  • Nhưng vẫn không nhịn được trầm mê trong đó.
  • Không biết bắt đầu từ lúc nào, chính mình cũng hùa theo đón ý nói hùa.
  • Thái Từ Khôn đắc ý nhướng mày, sau đó lại trầm mê trong đó.
  • Gân xanh nổi lên, móng tay có chút dài trực tiếp rơi vào trong lòng bàn tay, cắn chặt hàm răng, hung hăng trừng mắt trước mắt, cuối cùng giận quá hóa cười, vung áo choàng, hư không biến mất tại chỗ.
  • Trong trò chơi này, tựa hồ phân ra thắng bại, lại tựa hồ chuyện gì cũng không phát sinh.
  • Bạch Tịch Nhan không biết đi ra bằng cách nào, cả đầu ngơ ngác.
  • Môi càng tê dại không có cảm giác, nhưng xúc giác vừa rồi là chân thật như vậy.
  • Nụ hôn kia của Thái Từ Khôn, so với bất cứ lúc nào cũng mê người hơn.
  • Cũng đi theo không tự chủ được trầm mê ở trong đó, cùng nhau rơi vào địa ngục, lại thăng lên thiên đường.
  • Chân đi lại vẫn mềm nhũn.
  • Nhưng cô cũng không quên, lúc này muốn đi thăm Lâm Ngạn Tuấn, anh có chút tính tình trẻ con, cô không ở bên cạnh anh, anh bắt đầu náo loạn, hiện tại rời đi một thời gian ngắn, phỏng chừng anh lại nên sốt ruột.
  • Vừa bước vào cửa phòng, bầu không khí nào đó trong không khí lập tức xông lên đầu, đó là bầu không khí đè ép cô có chút không thở nổi.
  • Nhưng nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn nằm tựa vào nơi đó, băng vải buộc vết thương trên người đều bị máu nhuộm đỏ.
  • Cô vừa mới bôi thuốc cho anh, băng vải kia là mới đi lên, nhanh như vậy đã biến thành cái dạng này, rất rõ ràng, trong một thời gian cô không ở đây, Lâm Ngạn Tuấn khẳng định đã làm cái gì đó.
  • Cô có chút tức giận anh không yêu quý thân thể của mình như vậy, cũng đem chuyện vừa rồi mình đã làm, toàn bộ vứt ra sau đầu, bị vết thương kia của anh hấp dẫn lực chú ý.
  • Ánh mắt của cô toàn bộ rơi xuống vết thương, căn bản không nhìn kỹ sắc mặt anh có gì không đúng.
  • Ngồi xuống bên cạnh hắn, vừa định mắng hắn vài câu, nhưng vẫn thay đổi giọng điệu.
  • Sao anh lại lộn xộn thế?
  • baixiyan
    baixiyan
    Có đau không?
  • Từng ngày, thật không làm cho người ta bớt lo.
  • Thái Từ Khôn thì có cô là đủ rồi, hiện tại vị này, sống mấy ngàn tuổi, còn giống như một đứa trẻ, sẽ không chăm sóc chính mình.
  • Tuy rằng ngữ khí quan tâm của cô vờn quanh bên tai, cơn tức giận trong lòng cũng bị hòa tan rất nhiều, nhưng Lâm Ngạn Tuấn cũng không quên mục đích của mình.
  • linyanjun
    linyanjun
    Đi đâu?
  • Nghe giọng điệu gõ hỏi phạm nhân của hắn, cũng không cảm thấy thế nào, dường như mỗi ngày hắn đều phải nói một lần, chỉ có điều, lần này, giọng điệu nặng hơn trước.
  • Lúc này Bạch Tịch Nhan đang cởi băng vải của anh, bôi thuốc lần nữa.
  • Nghe hắn chất vấn, có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn chân thật nói cho hắn biết.
  • baixiyan
    baixiyan
    Lúc đi ra ngoài, thấy được Thái Từ Khôn, chậm trễ một ít thời gian.
  • Nàng nghĩ cũng không có gì phải giấu diếm, giấu diếm mới có quỷ, trước kia không phải đều là cái dạng này sao?
  • Tuy rằng có đôi khi Lâm Ngạn Tuấn khó chịu, nhưng hình như cũng ngầm thừa nhận trạng thái cô có thể đi rất gần Thái Từ Khôn, nhiều ít cũng tạo thành tâm tính đương nhiên trong lòng Bạch Tịch Nhan.
  • Nhưng cô cũng không biết, đàn ông là động vật hay thay đổi, mấy giây trước anh cho là như vậy, mấy giây sau sẽ không.
  • Có lẽ đổi lại là Lâm Ngạn Tuấn trước kia, hắn cảm thấy kỳ thật lấy hình thái khi đó đều biến thành cái dạng này, thêm một Thái Từ Khôn còn có thể bảo vệ nàng một chút. Nhưng hiện tại hắn cường đại, người ở bên cạnh hắn, cũng chỉ có thể là chính mình, bảo vệ loại chuyện này, có một mình hắn là đủ rồi.
14
Có hắn là đủ rồi.