NPC: Liêu tâm tiến hành lúc
  • Vưu Trường Tĩnh tỉnh dậy, cũng phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, chung quanh là mùi nước khử trùng nồng đậm, hiển nhiên, nơi này chính là bệnh viện.
  • Hắn đột nhiên đứng dậy, trực tiếp ngồi ở trên giường.
  • Vừa ngước mắt, liền nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn bên cạnh.
  • Lâm Ngạn Tuấn lúc này, đang cúi đầu, trong ánh mắt lóe lên khó hiểu, nhưng hết lần này tới lần khác lại làm cho người ta không phát hiện ra cái gì.
  • Mà trong tay hắn đang cầm một cái mặt nạ, cái mặt nạ kia là màu trắng, che kín lỗ thủng, nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền có thể phát hiện mặt nạ là nữ nhân mang.
  • Đương nhiên, những thứ này cũng không nằm trong phạm vi quản lý của Vưu Trường Tĩnh.
  • youchangjing
    youchangjing
    Tê......
  • Tay của hắn mới khẽ động, một cỗ cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế liền lập tức từ bốn phía của hắn phân tán ra, đau đến lông mày đẹp mắt của hắn đều nhíu chặt cùng một chỗ.
  • linyanjun
    linyanjun
    Không sao chứ?
  • Lâm Ngạn Tuấn nghe được tiếng vang, lập tức đứng dậy, buông mặt nạ trong tay xuống, liền đi tới chỗ Vưu Trường Tĩnh.
  • youchangjing
    youchangjing
    Không...... không sao.
  • Vưu Trường Tĩnh hít một hơi khí lạnh, gương mặt tái nhợt, suy yếu tựa vào giường.
  • Lại như là bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đồng tử đột nhiên co rụt lại, thân thể chợt động, vết thương trên cánh tay đã sớm bởi vì hắn vận động kịch liệt mà xé rách ra, lộ ra điểm điểm huyết hoa.
  • Nhưng mà, hắn lại hoàn toàn không để ý.
  • youchangjing
    youchangjing
    Vậy...... cậu bé kia ngươi cứu được sao?
  • Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Ngạn Tuấn, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
  • Hắn sớm vừa nghĩ đến hồ yêu yêu, bởi vì hắn mà bị thương, lại bởi vì hắn mà lâm vào trong nguy hiểm, lòng của hắn liền một trận quặn đau.
  • Từ sau khi phụ thân mẫu thân chết, ngoại trừ sư phụ Lâm Ngạn Tuấn quan tâm hắn như vậy, cũng chỉ còn lại có nam hài ngoài ý muốn xuất hiện ngày hôm qua.
  • Như vậy phải quan tâm hắn.
  • linyanjun
    linyanjun
    Cậu bé nào?
  • Trong giọng nói Lâm Ngạn Tuấn mang theo nghi hoặc, ánh mắt nhìn Vưu Trường Tĩnh cũng mang theo hỏi thăm.
  • Dù sao, lúc hắn nhìn thấy Vưu Trường Tĩnh, hắn chỉ có một mình lẻ loi, bên cạnh cũng không có người khác.
  • Càng miễn bàn, là nam hài gì.
  • Nhưng mà, một câu nói của Lâm Ngạn Tuấn, trong nháy mắt đem trái tim Vưu Trường Tĩnh đánh vào đáy cốc.
  • Hắn nhớ tới, hắn vừa mới nhìn thấy Lâm Ngạn Tuấn, thậm chí còn không có nói ra một câu, liền bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà té xỉu...
  • Nghĩ tới đây, tâm Vưu Trường Tĩnh chợt căng thẳng, xoay người liền từ trên giường đi xuống.
  • Hắn quả thực không dám nghĩ tiếp, có thể bởi vì sai lầm của hắn, mà tạo thành Hồ Yêu Yêu mệnh chết tại chỗ hay không?
  • Vương Hạo Hiên đối với hắn còn không chút hạ thủ lưu tình, càng miễn bàn, đối với Hồ Yêu Yêu cái kia không có quan hệ gì người ngoài...
  • Nam hài kia chỉ sợ là...... lành ít dữ nhiều!
  • youchangjing
    youchangjing
    Giúp tôi gửi xe, nhanh lên!
  • Vưu Trường Tĩnh chỉ cần vừa nghĩ tới Hồ Yêu Yêu bởi vì hắn mà lâm vào trong nguy hiểm, thân thể liền không ngừng run rẩy theo bản năng, ngay cả con ngươi cũng đỏ một chút.
  • Hắn lớn tiếng rống, mang theo tê tâm liệt phế điên cuồng, cùng với không cách nào nói ra lo lắng.
  • linyanjun
    linyanjun
    Anh đi đâu vậy?
  • Nhìn bóng dáng Vưu Trường Tĩnh sắp lao ra khỏi cửa phòng, Lâm Ngạn Tuấn nhanh tay lẹ mắt ngăn hắn lại.
  • youchangjing
    youchangjing
    Anh định làm gì?
  • Vưu Trường Tĩnh trở tay ngăn Lâm Ngạn Tuấn lại, đôi mắt đỏ thẫm của hắn, toàn thân đều tản ra hàn khí lạnh như băng cùng với khát máu, lúc này hắn càng giống một sát thủ chân chính.
  • linyanjun
    linyanjun
    Ngươi hiện tại cả người đầy vết thương, không có chỗ nào là tốt địa phương, coi như là đi cũng không có tác dụng gì, nam hài kia là ai? Trông thế nào? Để tôi giúp anh tìm.
14
Cậu bé