NPC: Lớp khoa học tự nhiên tiểu ban sủng
  • Tô Dụ chuẩn bị xong tất cả những thứ cần thiết cho thí nghiệm, ngay cả điện thoại di động quay video cũng tìm một vị trí thích hợp để đặt, kết quả quay đầu nhìn lại, phát hiện Phạm Thừa Thừa nghiêng người ngã xuống sô pha ngủ thiếp đi.
  • Tô Dụ cũng không nói gì, chỉ nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, cho nên nàng không có ý định đánh thức Phạm Thừa Thừa.
  • Vì thế Tô Dụ ngồi trên ghế, lấy quyển sổ nhỏ mang theo bên người ra nhớ lại từ tiếng Anh.
  • Vài phút sau, Tô Dụ ngẩng đầu nhìn Phạm Thừa Thừa, lại nhìn bốn phía.
  • Chú dì đều không ở nhà...
  • Cô lại quay đầu nhìn Phạm Thừa Thừa, cảm thấy thiếu cái gì đó.
  • Cô lại bắt đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn thấy áo khoác đồng phục của Phạm Thừa Thừa đang khoác trên ghế.
  • Tô Dụ đứng lên, cầm áo khoác đồng phục tới, nhẹ nhàng đắp lên người Phạm Thừa Thừa.
  • Sau khi đắp xong, cô lại trở lại ghế, im lặng học từ vựng.
  • Lúc Phạm Thừa Thừa tỉnh lại đã là bốn giờ chiều, trong lúc này Tô men học thuộc từ vựng rất lâu, lại đi tới trước cửa sổ nghỉ ngơi mắt ngắm phong cảnh, lại gửi wechat cho mẹ Tô nói mình về muộn một chút.
  • Bốn giờ chiều, Phạm Thừa Thừa mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn trần nhà, lấy tay dụi dụi mắt, đột nhiên cảm giác được trên người có thứ gì đó, đứng dậy nhìn, là đồng phục học sinh của cậu.
  • Ngẩng đầu nhìn lên, Tô Dụ đang ngồi trên ghế nhìn hắn.
  • suyou
    suyou
    Anh tỉnh rồi à?
  • Phạm Thừa Thừa ngẩn người, vài giây sau mới nhớ tới chuyện Tô Dụ đến nhà hắn làm thí nghiệm với hắn.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Tôi có ngủ không? Xin lỗi.
  • Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn bốn giờ chiều.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Đã trễ thế này rồi, đều tại tôi quá buồn ngủ......
  • Phạm Thừa Thừa ảo não đứng dậy khỏi sô pha.
  • suyou
    suyou
    Không sao đâu, đừng vội.
  • suyou
    suyou
    Vậy hãy làm thí nghiệm. Nếu anh thấy không thoải mái, anh có thể nghỉ ngơi một chút.
  • Phạm Thừa Thừa khoát tay áo, xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa mới ngủ đầu quả thật đau không chịu nổi, sau khi ngủ một giấc tốt hơn nhiều, cảm giác cũng tinh thần hơn rất nhiều.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Không, không, không.
  • Tô Dụ gật gật đầu, hai người nói trước ai phụ trách làm gì, phải làm như thế nào, sau đó đứng vững vị trí, Tô Dụ ấn điện thoại di động xuống, bắt đầu ghi hình, hai người liền bắt đầu thí nghiệm.
  • Chỉ là một thí nghiệm đơn giản, thời gian cũng không dài, mười lăm phút sau hai người liền hoàn thành, sau khi Tô Dụ gửi video cho thầy, thu dọn đồ đạc trên bàn, Phạm Thừa Thừa đứng ở bên cạnh giúp cô.
  • Tô men cúi đầu, Phạm thừa thừa cũng cúi đầu, hai người đều không nói lời nào, đều bận rộn chuyện trên tay.
  • Tô Dụ cảm thấy quá yên tĩnh, nàng giương mắt nhìn Phạm Thừa Thừa, hỏi.
  • suyou
    suyou
    Phạm Thừa Thừa, chú dì cuối tuần còn đi làm không?
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Ừ.
  • suyou
    suyou
    Thật vất vả......
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Ừ.
  • Sau một đoạn đối thoại ngắn ngủi, hai người lại trở về không khí yên tĩnh.
  • Tô Dụ không khỏi có chút bất đắc dĩ.
  • Tại sao cô và mọi người ở chung một chỗ đều như vậy a... Hiện tại ngay cả Phạm Thừa Thừa cũng...
  • Đột nhiên, cô giống như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên ý thức được mình vừa rồi kỳ thật không nên mở miệng hỏi.
  • Phạm Thừa Thừa còn sinh bệnh, tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng khẳng định vẫn phi thường khó chịu, tự nhiên là không muốn nói nhiều.
  • Tô Dụ vỗ vỗ ót mình.
  • Lúc này, Phạm Thừa Thừa đột nhiên mở miệng, Tô Dụ vội vàng buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn Phạm Thừa Thừa.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Quần áo vừa rồi......
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Cám ơn, bưởi.
  • Chỉ thấy Phạm Thừa Thừa quay đầu lại nhếch khóe miệng với Tô Dụ.
  • suyou
    suyou
    À...... không sao, không sao đâu.
  • suyou
    suyou
    Dù sao cũng đã bị bệnh, lại cảm lạnh sẽ nghiêm trọng hơn.
  • Sau đó hai người không nói gì nữa, đồ đạc cũng thu dọn xong, khóe miệng Phạm Thừa Thừa vẫn không hạ xuống.
  • Cái này nếu là chiếu không có sinh bệnh trước, hắn khẳng định cao hứng mà bay lên, nhưng hắn hiện tại quá mệt mỏi, đầu vẫn là có chút đau, cho nên cũng chỉ có thể cười một cái.
  • Nhưng hắn vẫn phi thường vui vẻ.
  • Tô Dụ cầm lấy đồ mang đến, chuẩn bị rời đi, mới vừa nói tạm biệt Phạm Thừa Thừa xong, lúc muốn đi mở cửa, cửa lại tự mình mở ra.
  • Một giây sau, Phạm mẫu từ ngoài cửa đi vào, Tô men ngây ngẩn cả người, Phạm mẫu nhìn thấy Tô men cũng ngây ngẩn cả người.
  • Nhưng sau đó là âm thanh của niềm vui.
  • wannenglongtao
    wannenglongtao
    [Phạm mẫu] Đây không phải Tô men sao!! A a sao con lại tới đây a, tới rồi nói với dì a, dì tan ca sớm một chút nấu cơm cho con
  • linnaitao
    linnaitao
  • linnaitao
    linnaitao
    Cảm ơn. 🙏
  • linnaitao
    linnaitao
    Sách mới của ta đã mã đến chương thứ ba rồi, rảnh rỗi có thời gian tựu tích góp từng tí, nghỉ hè trực tiếp phát
14
Quần áo 269