NPC: Lớp khoa học tự nhiên tiểu ban sủng / Chương 210: Có cái gì phải sợ
NPC: Lớp khoa học tự nhiên tiểu ban sủng
  • Hai người cũng trở lại phòng nghỉ, Phạm Thừa Thừa muốn nhìn xem Tô Dụ có tỉnh hay không, Trần Lập Nông vẻ mặt thấp thỏm, hắn không biết vừa rồi Tô Dụ rốt cuộc có mông lung nhìn thấy khuôn mặt to của hắn ở trước mắt nàng hay không, nếu Tô Dụ tỉnh, nhất định không nên nhớ rõ bất cứ chuyện gì!
  • Đi vào phòng nghỉ vừa thấy, Thái Từ Khôn ngồi trên sô pha nhìn điện thoại di động, trên một sô pha khác, Tô men còn đang an ổn ngủ, Trần Lập Nông thở phào nhẹ nhõm.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Quả bưởi vẫn chưa tỉnh, có vẻ mệt quá.
  • Phạm Thừa Thừa thở dài, bởi vì thật sự rảnh rỗi đến nhàm chán, hắn cũng chỉ đành ngồi sang một bên xem điện thoại di động, một lát sau hắn đem điện thoại di động đặt ngang qua, xem ra là chuẩn bị bắt đầu chơi game.
  • Trần Lập Nông cũng tìm một vị trí ngồi xuống nghỉ ngơi, cách Tô Dụ rất xa, cách Phạm Thừa Thừa cũng rất xa, ánh mắt của hắn ngơ ngác nhìn một chỗ, ngồi sững sờ ở đó.
  • sửng sốt trong chốc lát, hắn giống như cảm giác được có cái gì không đúng, hắn híp mắt, hơi nghiêng đầu.
  • Không đúng, hắn có gì phải sợ chứ?
  • Nếu như Tô Dụ tỉnh lại không nhớ rõ hoặc là căn bản không nhìn thấy, vậy tự nhiên là một chuyện tốt, nhưng cho dù Tô Dụ nhìn thấy, nhớ rõ, nàng nói ra, vậy thì có thể thế nào đây? Hoặc là cho dù Phạm Thừa Thừa tận mắt nhìn thấy thì có thể thế nào đây?
  • Hắn cũng không phải cố ý! Ai bảo thứ gì cản hắn một cái, may mắn có Tô Dụ ngồi trên cái sô pha kia a, bằng không hắn liền ngã chó ăn cứt.
  • Trần Lập Nông gật gật đầu, cảm thấy mình nghĩ rất đúng, vì thế từ chỗ ngồi đứng lên, lại đi qua thùng giấy lấy chai nước lần nữa, lúc này đây ông cẩn thận nhìn dưới chân, sau khi rời xa Tô Dụ mới nâng tầm mắt lên.
  • chenlinong
    chenlinong
    Thừa ca, em ra ngoài một chút.
  • Phạm Thừa Thừa giờ phút này đang cau mày nhìn màn hình, ngón tay nhanh chóng thao tác trên màn hình, xem ra trước mắt trò chơi đang trong trạng thái khẩn trương, hắn nhỏ giọng nói.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Đi đi đi, ra cửa còn nói gì với ta a, nhỏ giọng một chút đừng đánh thức Tô Dụ!
  • Trần Lập Nông mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài.
  • -
  • Một lát sau, lông mi Tô Dụ hơi rung động, dần dần mở mắt, cô dụi dụi hai mắt, đầu vẫn còn trong trạng thái tương đối mơ hồ, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, trong phòng nghỉ chỉ có ba người, một là cô, một là Phạm Thừa Thừa, một là Thái Từ Khôn.
  • Phạm Thừa Thừa và Thái Từ Khôn đều chuyên tâm cúi đầu làm điện thoại di động, Tô men vừa tỉnh ngủ cũng không muốn nói gì, cô cầm lấy điện thoại di động bên cạnh, mở khóa màn hình nhìn thời gian.
  • Căn cứ vào thời gian cô nhìn lần cuối trước khi ngủ, cô ngủ nửa giờ, như vậy là đủ rồi, bây giờ cô cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.
  • Trên màn hình khóa, ngoại trừ thời gian, tin tức tới cũng là dễ thấy bày ra phía dưới.
  • Trong đó có một ghi chú, Tô Dụ liếc mắt một cái liền thấy được.
  • Hoàng Minh Hạo.
  • Tô Dụ sửng sốt một chút, cô không ngờ Hoàng Minh Hạo lại gửi wechat cho cô, hơn nữa...
  • Tô Dụ lại nhìn đồng hồ, còn nhìn thời gian Hoàng Minh Hạo gửi tin tức này, mười phút trước.
  • Hay giờ học?
  • Cô mở wechat ra xem, Hoàng Minh Hạo gửi cho cô mấy tin nhắn.
  • huangminghao.
    huangminghao.
    Khi nào các bạn lên sân khấu?
  • suyou
    suyou
    [wechat] Chúng ta sao? Khoa học phải đợi đến chiều mới bắt đầu thi đấu.
  • suyou
    suyou
    Sao anh biết chúng tôi vẫn chưa ra sân? Còn nữa, các cậu không có lớp sao?
  • Tô men đã sắp nói chuyện với Hoàng Minh Hạo, mà Phạm Thừa Thừa bên trái, Thái Từ Khôn bên phải, hai người căn bản không chú ý tới Tô men tỉnh, còn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.
  • Không nghĩ tới Hoàng Minh Hạo trả lời, theo lý mà nói hiện tại hẳn là thời gian đi học, Hoàng Minh Hạo không chăm chú nghe giảng đang xem điện thoại di động sao?
  • huangminghao.
    huangminghao.
    Có phát sóng trực tiếp, mãi không thấy các bạn.
  • Hoàng Minh Hạo... đã xem truyền hình trực tiếp?
  • Người thi văn khoa đã đi một giờ, chẳng lẽ hắn đã xem một giờ sao?
  • Tô Dụ mím môi.
  • huangminghao.
    huangminghao.
    Thiếu quá nhiều người, giáo viên không giảng bài, tự học
  • suyou
    suyou
    [wechat] Ồ, vậy à
  • Không đi học là tốt rồi, bằng không sẽ chậm trễ việc học tập.
  • Tô Dụ thở phào nhẹ nhõm.
  • fanchengcheng
    fanchengcheng
    Bưởi, cậu tỉnh rồi à?
  • Đột nhiên, Phạm Thừa Thừa hô một tiếng, một tiếng này cũng khiến Thái Từ Khôn ngẩng đầu, lúc này hai người vừa mới nhìn thấy Tô Dụ tỉnh lại, Tô Dụ bất đắc dĩ cười cười, không nói gì, rõ ràng năm phút trước nàng đã tỉnh, Phạm Thừa Thừa lúc này vừa mới nhìn thấy.
  • Phạm Thừa Thừa rời khỏi trò chơi, bỏ điện thoại di động vào trong túi, nếu Tô men còn chưa tỉnh, hắn phỏng chừng lại muốn mở một ván.
  • linnaitao
    linnaitao
  • linnaitao
    linnaitao
    Cảm ơn. 🙏
14
Chương 210: Có cái gì phải sợ